Mộc Dao muốn thành thân với Nguyên Quân, Ninh Thư phải tặng quà cưới cho bọn họ, Ninh Thư nói với Thư nữ quan đang chổng mông lau nhà: "Quốc khố của trẫm có thứ gì tốt không, đưa cho trẫm xem thử xem có cái gì làm quà mừng cho Hoàng tứ nữ không."
Thu nữ quan lấy sổ sách đến, rồi nói với Ninh Thư: "Thưa bệ hạ, những thứ có trong quốc khố đều được ghi hết trong sổ sách."
"Đọc đi." Ninh Thư nhắm mắt lại nói.
Thu nữ quan đọc ra những châu báu quý hiếm trên cuốn sổ, lúc Ninh Trữ nghe đến Long châu, cô chợt sửng sốt: "Long châu, Long châu gì vậy, đưa cho trẫm xem."
"Vâng." Thu nữ quan lập tức sai người đi lấy Long châu đến.
Long châu mà Thu nữ quan nói to cỡ nắm tay của trẻ con, toàn thân óng ánh, trơn bóng như tuyết, hình như nó là một viên trân châu lớn.
Ninh Thư nhận lấy Long châu đưa lên ngửi, nó có mùi tanh, đặt bên tai còn có thể nghe thấy tiếng thủy triều.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, đây chắc không phải là Long châu thật chứ.
"Thưa bệ hạ, đây là viên Long châu mà một tiên nhân vân du bốn phương tặng người, ông ta nói rằng nó có thể giúp kéo dài tuổi thọ." Thu nữ quan nhìn thấy Ninh Thư rất thích viên Long châu này thì vội nói.
Long châu?
Ninh Thư nhớ lại thứ mà cô nhìn thấy trong sách, thứ này hẳn là một viên nội đan của một sinh vật trong thế giới cao cấp, ở đây sao lại có thứ này chứ.
Ninh Thư tự mình thu hồi lại thứ này, rồi chọn rất nhiều châu báu quý hiếm mang đến phủ của Hoàng tứ nữ.
Bây giờ Ninh Thư đi lại rất khó khăn, nên đương nhiên là sẽ không đến tham dự hôn lễ của Mộc Dao, ngộ nhỡ không thể kiềm chế được mà lại khạc ra máu mất.
Trước lễ thành thân một ngày thì bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nguyên Quân đột nhiên mất tích, hoàn toàn không biết hắn đã đi đâu, ngay cả Nguyên gia cũng không biết hắn đã đi đến chỗ nào rồi.
Ninh Thư biết được chuyện này, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Mộc Tuyết, việc này là do Mộc Tuyết làm, đã bị cấm túc rồi còn làm ra những việc thế này.
Đoán chừng Mộc Tuyết làm thế là vì Ninh Thư đã đuổi người của nàng ta ra khỏi Huyên thành, nàng ta cực kỳ tức giận nên mới làm ra cái việc đáng ghét thế này để đối phó người khác.
Cho dù việc này không phải là do Mộc Tuyết làm, thì Ninh Thư cũng định đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng ta.
Sau khi Nguyên Quân mất tích, Mộc Dao sốt ruột đến nỗi khóc ầm lên, việc nam nhân mất tích sẽ làm tổn thương cực lớn đến danh tiết, giống như yêu cầu nghiệt ngã đối với danh tiếng của nữ nhân trong xã hội phong kiến.
Yêu cầu của một nước nữ tôn đối với nam nhân cũng rất hà khắc.
Ninh Thư phái thị vệ đi tìm Nguyên Quân, nhưng không thể tìm được, hơn nữa cũng đã qua một đêm rồi, thanh danh của Nguyên Quân cũng đã bị hủy hoại rồi.
Sau khi hôn sự bị trì hoãn vô thời hạn, Mộc Dao vội chạy vào cung, khấu đầu nói với Ninh Thư: "Hoàng mẫu, người nhất định phải giúp nhi thần tìm được Nguyên Quân."
Ninh Thư đau đến nỗi toàn thân đều run lên, nuốt ngụm máu tươi xuống cổ họng, sau đó uống một chén nước mới nói: "Nhưng mà thanh danh của Nguyên Quân đã bị hủy hoại rồi."
Mộc Dao lập tức nói: "Nhi thần vốn dĩ không để ý đến thanh danh của Nguyên Quân, thứ con thích là con người của chàng, cho dù chàng thất tiết thì nhi thần cũng không để tâm."
Mộc Dao không giống với những người ở thời buổi này, nàng không hề cảm thấy việc nam nhân thất tiết là chuyện gì quá lớn.
Ninh Thư gật đầu nói: "Nếu con đã muốn lấy Nguyên Quân vậy thì cứ lấy đi, nhưng mà việc lấy một nam nhân thất tiết sẽ là một đả kích lớn đối với danh dự của hoàng gia, Mộc Dao, nguyện vọng của con không phải là đi khắp thiên hạ sao? Trẫm sẽ để con từ bỏ thân phận Hoàng nữ, con hãy mang theo những người chồng của mình đi du ngoạn khắp chốn, đương nhiên, con vẫn là con của trẫm, trẫm sẽ cho con tiền, phái người bảo vệ con."
Mộc Dao sửng sốt, nhìn Ninh Thư, cuối cũng nàng quỳ trên mặt đất dập đầu, rơi nước mắt nói với Ninh Thư: "Hoàng mẫu, nhi thần bằng lòng, chỉ là nhi thần không nỡ xa Hoàng mẫu."
"Không sao, bất cứ lúc nào con cũng có thể trở về thăm Hoàng mẫu, Mộc Dao, không thể có lòng hại người nhưng cũng không thể không đề phòng người, cho dù là người bên cạnh con cũng phải cẩn thận." Ninh Thư nhìn thấy Mộc Dao không nỡ, lại nhìn khuôn mặt đơn thuần của nàng, cô không nhịn được mà nói một câu.
Mộc Dao nghe lời Ninh Thư nói, nước mắt chảy ròng ròng: "Hoàng Mẫu, người đối xử thật tốt với nhi thần, nhi thần không nỡ xa người."
"Vậy là con không muốn lấy Nguyên Quân."
"Ớ..." Mộc Dao ngớ ra một cái.
"Đi đi, đến lúc đó con
phải nghe theo chỉ thị của trẫm." Ninh Thư phất phất tay.
Mộc Dao đứng dậy, bước đến trước mặt Ninh Thư, hôn một cái lên mặt Ninh Thư, rồi nàng lại ôm một cái, Ninh Thư đau đến nỗi toàn thân co rút: "Hoàng Mẫu, con yêu người."
Ninh Thư nhếch miệng: "Con hạnh phúc là tốt rồi."
Mộc Dao vừa đi, Ninh Thư không nhịn nổi nữa mà nôn ra một ngụm máu, những cục máu đông nhiều hơn lần trước, Ninh Thư còn hoài nghi phổi của mình đã vỡ nát rồi.
Ninh Thư phái thị vệ đi tìm Nguyên Quân, hắn được tìm thấy trong một kỹ viện ở Huyên thành, Nguyên Quân bị xem như một kỹ nam, hắn đã bị mấy nữ nhân dâm loạn chơi đùa rồi.
Thừa tướng cho rằng Nguyên Quân đã thất tiết, hơn nữa Nguyên Quân hẳn là sẽ được gả cho Hoàng tứ nữ, quả thực là một vụ bê bối lớn ở Huyên thành.
Nguyên Quân được tìm về thì mất hết ý chí, hắn định tự sát, nhưng lại được người ta cứu, Mộc Dao chạy đến trước mặt Nguyên Quân, nói gì cũng muốn lấy Nguyên Quân, nàng vốn dĩ không hề để ý đến danh tiết gì cả.
Với tình cảnh như thế này của Nguyên Quân mà Mộc Dao vẫn có thể lấy hắn, chuyện này làm Nguyên gia cảm kích vô cùng, hôn sự vẫn tổ chức như thường lệ.
Ninh Thư tặng họ rất nhiều châu báu, những thứ này có thể giúp Mộc Dao sống an nhàn, hạnh phúc suốt nửa đời còn lại.
Nam nhân bên cạnh Mộc Dao cũng rất yêu thương nàng, Mộc Dao chắc là có thể sống hạnh phúc như trong kịch bản.
Bây giờ điều Ninh Thư phải làm chính là khiến cho Mộc Dao "biến mất", Hoàng tứ nữ Mộc Dao biến mất khỏi gia phả của hoàng gia, đương nhiên sẽ không có quyền thừa kế nữa.
Người như Mộc Dao nếu sống trong hoàng thất phức tạp thì sẽ rất đau khổ, đấu không lại những người khác đâu.
"Thưa bệ hạ, Phượng hậu đến rồi." Thu nữ quan nhìn gương mặt xanh xao chán nản của Ninh Thư: "Phượng hậu nói rằng đã rất lâu rồi không được diện kiến bệ hạ, trong lòng rất lo lắng cho bệ hạ."
Ninh Thư gật đầu: "Trang điểm cho trẫm."
Bây giờ Ninh Thư đang đối mặt với một vấn đề, đó là cô không hề ra khỏi tẩm cung nên khiến Liễu Trường Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, cô cảm nhận được Liễu Trường Thanh tới là để chứng thực điều gì đấy?
Thu nữ quan trang điểm thật đẹp cho cô, Ninh Thư lại ăn một viên thuốc giải độc, luôn lẩm nhẩm Thanh Tâm chú trong lòng.
"Cho hắn vào." Ninh Thư ngồi trước chiếc bàn dài, mở tấu chương ra.
Còn chưa thấy bóng người của Liễu Trường Thanh đã thấy tiếng va chạm của trúc Tương Phi và ngọc bội trên người hắn.
Ninh Thư vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Liễu Trường Thanh toàn thân mặc cẩm y màu trắng ngà, lúc hắn đi vải đung đưa theo người, từ từ thong thả, vô cùng có khí chất.
Liễu Trường Thanh hành lễ với Ninh Thư: "Bệ hạ, người không được khỏe ư? Đã lâu rồi người chưa đến hậu cung."
Vẻ mặt Ninh Thư mệt mỏi nói: "Gần đây tinh thần trẫm uể oải, mệt mỏi rã rời, thực sự là có lòng mà không còn sức nữa."
Liễu Trường Thanh nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt mang theo sự quan tâm: "Bệ hạ có thể truyền Ngự y đến khám xem sao, người nên ra ngoài cung đi dạo nhiều hơn, cứ ngồi mãi trong cung xem tấu chương, giải quyết chính sự rất dễ làm cho tinh thần con người trở nên uể oải."
Ninh Thư: →_→
Đi cái mốc ấy, đối với cô mà nói, bây giờ đi lại như thể là đi xuống địa ngục vậy.
Đối diện với ánh mắt quan tâm của Liễu Trường Thanh, Ninh Thư cố gắng mỉm cười nói: "Đa tạ Phượng hậu quan tâm, sau này trẫm sẽ đi dạo nhiều hơn."
Liễu Trường Thanh đi đến bên cạnh chiếc bàn dài, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay đau đến nỗi gân xanh nổi lên của Ninh Thư, hắn nói: "Bệ hạ, không có gì quan trọng hơn sức khỏe cả, Trường Thanh mong bệ hạ luôn mạnh khỏe."
Ninh Thư mỉm cười: "Trẫm sẽ trân trọng sức khỏe của bản thân, Phượng hậu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy."