Sau khi Ninh Thư giam giữ Phượng hậu tại Phượng Tê cung thì cũng không đến gặp hắn nữa, có gặp thì cũng sẽ rất ngại ngùng.
Liễu Trường Thanh cuối cùng lấy ra thuốc giải độc, chắc có lẽ trong lòng hắn vẫn còn có Mộc Nghê Thường, có lẽ trong lòng hắn hiện giờ yêu hận buồn vui có cả.
Hắn hoàn toàn có thể lựa chọn phương án không đưa thuốc giải ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn trao thuốc giải, đưa thuốc giải thì cũng được, hắn hoàn toàn có thể dùng cách âm thầm đưa cho cô, nhưng đằng này lại thẳng thắn nói ra tất cả, cảm giác đổ bể vụn vỡ.
Liễu Trường Thanh ngoan ngoãn ở lại Phượng Tê điện, cũng không làm loạn nữa, muốn ra sao thì ra, tâm trạng bình tĩnh lạ lùng, cảm giác như trong lòng đã chết không chút vương vấn bụi trần.
Ninh Thư lên triều với cơ thể cứng ngắc như xác chết, các quan đại thần vẫn lần lượt dâng tấu bãi bỏ lệnh cấm túc đối với Hoàng thái nữ.
Ninh Thư thoáng nhìn qua Mộc Tình, đang cố gắng hạ thấp thân mình coi như không tồn tại, lạnh lùng nói: “Cũng đã lâu rồi trẫm không gặp Hoàng thái nữ.”
Sau khi bị công bố thân phận là Hoàng ngũ nữ, Mộc Tình có tư cách lên triều, lúc này Mộc Tình nhìn thấy Ninh Thư đang nhìn chằm chằm về phía mình, Mộc Tình vội đứng thẳng dậy, sau lưng tóc gáy đều dựng hết cả lên.
Mộc Tình biết rất rõ cái bà phù thủy này lúc nào cũng sẵn sàng đẩy cô xuống hố, sống trong lãnh cung đã nhiều năm như vậy, Mộc Tình hiểu được một đạo lý đó là phải khiêm tốn, giữ mình, cho dù có lên triều thì cũng không được nói lời nào.
“Các người hãy cùng trẫm đi thăm Hoàng thái nữ.” Ninh Thư đứng dậy, nén nỗi đau, lê cái thân như muốn vỡ vụn đi, chầm chậm bước xuống bậc thang.
Văn võ bá quan nhìn thấy Ninh Thư muốn đến phủ Hoàng thái nữ để bãi bỏ lệnh cấm túc cho Hoàng thái nữ, ai nấy cũng đều rất kinh ngạc, nhưng không nói gì, lặng lẽ đi theo.
Ninh Thư ngồi lên kiệu, chỉ tay vào Mộc Tình đang đi đằng sau, nói: “Lão ngũ, đến bên cạnh trẫm.”
Mộc Tình thoáng nhìn sang Ninh Thư, trông thấy Ninh Thư cũng đang nhìn Mộc Tình với gương mặt cưng chiều, ánh mắt hiền hòa và bao dung, suýt chút nữa Mộc Tình phun ra máu, nghe thấy Hoàng nhị nữ và Hoàng tam nữ đi bên cạnh hừ một tiếng, Mộc Tình chỉ có thể nguyền rủa bà phù thủy trong lòng.
Mộc Tình chầm chậm tiến tới bên cạnh kiệu của Ninh Thư, Ninh Thư bèn nói: “Lão ngũ vẫn chưa có cơ hội diện kiến Đại hoàng tỷ đúng không.”
“Dạ chưa.” Mộc Tình khẽ đáp.
“Mẫu hoàng sẽ đưa con đến gặp Đại hoàng tỷ.” Ninh Thư vỗ về Mộc Tình: “Đại hoàng tỷ là một người rất khoan dung.”
Mộc Tình:...
Mộc Tình không muốn đi chút nào, bà phù thủy này nhất định sẽ đưa nàng đến đầu lưỡi đao, đừng tưởng nàng không biết Hoàng tứ nữ chết như thế nào, chắc chắn là chết bởi tay Hoàng thái nữ.
Người phụ nữ khoan dung ư?
“Ha…ha…” Mộc Tình khẽ cất lên hai tiếng cười lạnh lùng từ cổ họng.
Khi Ninh Thư tiến đến trước cửa phủ của Hoàng thái nữ, Thu nữ quan bước tới gõ cửa.
Mộc Tuyết nhanh chóng mở cửa nghênh đón Ninh Thư, Mộc Tuyết mặc một bộ xiêm y màu đen, tóc thắt thành một cái đuôi ngựa, quỳ xuống đất cúi rạp người, không thể phân biệt được là nam hay nữ.
“Nhi thần cung nghênh Mẫu hoàng.” Mộc Tuyết hành lễ với Ninh Thư.
Ninh Thư ừ một tiếng, dò hỏi tình hình của Hoàng thái nữ, nói chung là linh hồn thay đổi, thói quen sinh hoạt cũng thay đổi theo, những chậu hoa tươi đều biến thành cây la hán tùng, các rèm che trong phủ đều bị lấy xuống, phong cách cũng trở nên cứng nhắc đi nhiều.
“Trẫm tới thăm con.” Ninh Thư cầm lấy tay Thu nữ quan, tiến vào phòng khách, ngồi xuống và hỏi: “Dạo này con ở trong phủ đã suy nghĩ được gì rồi?”
Gương mặt Mộc Tuyết lộ vẻ chân thành giác ngộ, ánh mắt nhìn Ninh Thư trở nên quấn quýt lưu luyến: “Nhi thần biết lỗi rồi.”
Ninh Thư không thèm nhìn ánh mắt hối lỗi của Mộc Tuyết, đẩy Mộc Tình đang đứng bên cạnh ra đằng trước, Mộc Tình đột ngột bị kéo ra ngoài, lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
“Hoàng thái nữ, đây là Lão ngũ Mộc Tình, trước đây đã từng sống ở lãnh cung, trẫm thấy nó sống rất biết phép tắc, nên để nó bên cạnh mình.” Ninh Thư giới thiệu Mộc Tình cho Mộc Tuyết.
Da mặt Mộc Tình cau lại, vội vàng hành lễ với Mộc Tuyết: “Mộc Tình bái kiến Hoàng thái nữ điện hạ.”
Mộc Tuyết đảo mắt nhìn Mộc Tình một lượt, khẽ cau mày, nhưng cũng giãn ra rất nhanh, cũng hành lễ với Mộc Tình và nói: “Chào Ngũ hoàng muội.”
Gương mặt của Mộc Tình cứng đờ, hơi run
lên, sau đó lùi về đứng phía sau Ninh Thư, Mộc Tình từ nhỏ đã sống trong lãnh cung nên rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, có thể tinh ý cảm nhận được ý đồ xấu của người khác, nàng cảm thấy Hoàng thái nữ nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, còn có thái độ khinh bỉ giễu cợt.
Ninh Thư cười hiền hòa, lại nói tiếp: “Đứa trẻ này rất ngoan, trẫm rất vừa lòng.”
Mộc Tình: đồ phù thủy…
“Sau khi đứa trẻ Mộc Dao đi rồi, bên cạnh ta chẳng còn ai có thể tâm sự, cũng may có đứa trẻ này ở bên hầu hạ, trò chuyện cùng trẫm.” Ninh Thư dùng ánh mắt nhân từ nhìn Mộc Tình.
Xin bà đừng nói nữa!
Mộc Tình cảm giác mí mắt của mình đang giật rất mạnh, cúi thấp đầu xuống tỏ vẻ e thẹn.
Mộc Tuyết hé mắt nhìn, đầu tiên là Mộc Dao, bây giờ lại xuất hiện thêm một đứa Mộc Tình này, trong lòng Mộc Tuyết cười nhạt một tiếng.
Ninh Thư đứng dậy: “Trẫm đến thăm con, trẫm vốn cho rằng con đã nghĩ thông rồi, cũng định bãi bỏ lệnh cấm túc của con, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hoàng thái nữ thế này, con hãy cứ tiếp tục cấm túc ở đây, trẫm cảm thấy con vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.”
Mộc Tuyết khẽ nhíu chặt lông mày, quỳ xuống nói: “Mẫu hoàng, nhi thần thật sự đã biết lỗi rồi, nhi thần cảm thấy rất tiếc cho sự việc của Tứ hoàng muội, nhi thần không có ý muốn hại chết Tứ hoàng Muội.”
Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: “Con không thành thật, trước đây trẫm đã hỏi con tại sao lại đến phủ của Mộc Dao, con lại không kể cho trẫm, rốt cuộc tại sao con lại kháng chỉ, cố chấp muốn đến phủ của Lão tứ, trẫm muốn nghe lý do.”
Mắt Mộc Tuyết lóe lên, khiến cho đôi mắt của ả chỉ toàn một màu u ám, ngập ngừng nói: “Nhi thần nghe nói trong phủ của Tứ hoàng muội có…có long bào.”
“Hỗn xược.” Ninh Thư cầm chén trà trên bàn ném vào đầu của Mộc Tuyết, Mộc Tuyết nhanh nhẹn tránh sang một bên, chén trà vỡ tan trên mặt đất, mảnh vỡ đầy trên sàn, nước trà vương vãi khắp nơi, vẫn còn bốc hơi nóng.
Ninh Thư: Khốn kiếp, ngươi dám tránh ư.
“Mẫu hoàng, nhi thần cũng chỉ là nghe nói, cho nên muốn đến phủ của Tứ hoàng muội xác nhận.” Khi Mộc Tuyết kể lại câu chuyện này, trong lòng vô cùng hối lỗi, nàng đáng lẽ không nên đến phủ của Tứ hoàng muội.
Lúc đó lòng nàng chắc chắn trong phủ của Tứ hoàng muội có long bào, cũng chỉ vì cái ý nghĩ “Trong phủ của đứa con gái mà người yêu quý nhất lại lén giấu long bào, trông bên ngoài thì nho nhã đơn thuần, nhưng bên trong lại là người đa mưu nhiều kế.”
Đến cửa phủ của Hoàng tứ nữ, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mọi chuyện khiến cho Mộc Tuyết trở tay không kịp.
“Vậy con có tìm được long bào không?” Ninh Thư lạnh lùng nhìn Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết mím chặt môi, lắc đầu rồi nói: “Lúc đó xảy ra chuyện lớn như vậy, nhi thần không đi tìm long bào nữa.”
“Chuyện như vậy mà sao con không nói với trẫm, lại tự giấu trong lòng một mình xử lý, con nghĩ gì vậy, Hoàng thái nữ, con thân là một người kế vị, nhất cử nhất động của con đều có người nhìn vào, chỉ vì một thông tin vô căn cứ, mà con lại vi phạm thánh chỉ gây ra chuyện động trời như vậy, trẫm thấy con phải tiếp tục bị cấm túc để suy nghĩ về tội của mình.”
“Bệ hạ bớt giận.” Các đại thần đều quỳ ở bên ngoài, người nào cũng cầu xin cho Mộc Tuyết: “Bệ hạ, Hoàng thái nữ cũng chỉ vì muốn làm cho rõ chân tướng sự việc nên mới làm ra chuyện như vậy thôi.”