Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 558: Con dâu nuôi từ bé (1)


trước sau

Ninh Thư dự định đến những cửa hàng khác để xem, nếu như đi một vòng vẫn không mua được, thì sẽ quay lại cửa hàng này, dù sao thì Ninh Thư cũng rất thích chuỗi tràng hạt đó, khiến cho tâm hồn cô thấy rất yên bình.

Nhìn thấy Ninh Thư bước ra khỏi cửa tiệm, ông chủ nghiến chặt răng nói: “Được rồi, tôi bán cho cô với 35 điểm tín ngưỡng.”

“Và tặng thêm chuỗi tràng hạt nữa.” Ninh Thư vui vẻ nói. 

Gương mặt ông chủ hơi run rẩy, Ninh Thư bỏ ra 35 điểm tín ngưỡng, chỉ còn lại 14 điểm tín ngưỡng, đúng thật là không gian ảo bán rẻ hơn hệ thống.

Ninh Thư đeo tràng hạt lên cổ, chốc lát cảm thấy tâm hồn bình yên đến lạ, chiếc vòng này cũng rất đẹp, từng hạt sáng bóng lấp lánh.

Bước ra khỏi cửa hàng, Ninh Thư lại tiến đến quán ăn để mua một số thứ, ăn cho đỡ thèm. 

Ninh Thư thấy những người khác đang đứng xếp hàng rất đông, bàn nào cũng đều có người, chỉ có mình cô là đi một mình, không có bạn bè nói chuyện, những nhiệm vụ giả mà cô gặp toàn là kẻ thù của cô.

Thôi bỏ đi, bạn bè chỉ là thứ hư vô mà thôi.

Thay vì ngày ngày muốn có ngựa, chi bằng cứ tìm thật nhiều cỏ, sau này ắt sẽ có nhiều ngựa đến tìm cỏ ăn, đợi đến khi cô mạnh hơn, chắc chắn sẽ gặp được nhiều bạn bè có cùng chí hướng. 

Ăn một bàn đầy thức ăn, Ninh Thư ở lại đi lòng vòng một lát, trước giờ cô không để ý, không gian ảo còn có sòng bài và sân đấu, còn có rất nhiều nhiệm vụ giả đến tham gia.

Ninh Thư nhìn thấy một nhiệm vụ giả chơi bài đến thua sạch không còn gì, đành dùng lực linh hồn của mình để đánh cược, cuối cùng chỉ còn thừa lại mỗi linh hồn nguyên bản, linh hồn của hắn mờ nhạt như làn khói, chỉ gạt tay là tan biến.

Nếu dùng linh hồn đó để thực hiện nhiệm vụ của người ủy thác thì e là hắn sẽ chết ngay khi thực hiện nhiệm vụ. 

Ninh Thư lúc này chợt nghĩ, nhiệm vụ giả tuy rằng có cơ thể bất tử, nhưng dù sao cũng là người, thói hư tật xấu của con người đều đã ngấm vào tận trong xương tủy rồi, không thể bỏ được.

Nhân viên sòng bạc nhìn thấy Ninh Thư đi loanh quanh nhìn ngó, chạy lại gần linh hồn của Ninh Thư, có chút lôi kéo, nói với Ninh Thư: “Tiểu cô nương, cô có muốn chơi vài ván không.”

Ninh Thư vội vã xua tay: “ Tôi chỉ đang đi loanh quanh xem thôi.” Vừa nói xong Ninh Thư rời khỏi sòng bạc, cô sẽ không dính vào những hoạt động này, ở những nơi này lâu sẽ không khống chế được sự mê hoặc, cô cần phải tìm cách mạnh mẽ hơn. 

Đi loanh quanh một vòng, Ninh Thư quay trở lại hệ thống không gian, ngồi trên tấm thảm tu luyện một lát, đợi đến khi không hấp thụ được vật chất trong không gian rồi mới chịu dừng lại.

Sau đó, Ninh Thư lấy từ trên giá sách một quyển sách, mục tiêu của cô là, phải xem hết tất cả những quyển sách trên kệ này.

Mải mê đọc sách không để ý đến thời gian, không biết đã mấy tiếng trôi qua, Ninh Thư cứ thế đọc sách, đến khi đọc đến trang cuối cùng, đặt quyển sách trở lại giá, tưới nước cho hoa rồi chạy trên máy chạy bộ, sờ đông sờ tây, không vội vàng gì cả. 

Ninh Thư mở hệ thống ra rồi vào hệ thống cửa hàng, cô đã đổi được một số đồ vật cần thiết để sinh tồn, như Tích Cốc đan, nước, thuốc, thuốc giải độc, còn có thuốc giả chết và bột hùng hoàng.

Ninh Thư phát hiện thuốc giả chết cũng là một vật đáng giá.

Đổi xong những vật cần thiết, Ninh Thư nói với 2333: “Chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi.” 

“Được.” 2333 lập tức trả lời.

Đầu óc Ninh Thư choáng váng một lát, cảm thấy linh hồn mình đã nhập vào cơ thể, đợi đến khi cơ thể thích ứng, Ninh Thư mới mở mắt ra, cánh tay vươn qua đầu, khẽ động đậy cổ.

Nguyên chủ đang ngồi nhóm lửa dưới bếp, ngọn lửa bao trùm lấy đáy nồi, Ninh Thư nhìn thấy ngọn lửa thông qua cái lỗ bé xíu, nhìn ngó xung quanh, với lấy một thanh củi đút vào lò. 

Cảnh vật xung quanh rất tối tăm, trên bàn có một chiếc đèn dầu, Ninh Thư cũng không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm.

Trong phòng đều là mùi đậu, ở phía tường gần đó có treo một tấm vải xô lọc bã đậu, trong nồi đang nấu đậu nành, đậu nành đang nổi lên từng hạt.

Cô đang làm đậu phụ, Ninh Thư hơi nhức tay, nhanh chóng chấp nhận kịch bản. 

Nguyên chủ tên là Chúc Tố Nương, đã có chồng, cả
nhà đều sống dựa vào việc bán đậu phụ của Tố Nương, chồng cô đang đi học ở Thượng Hải.

Chúc Tố Nương là một người phụ nữ có số mệnh vất vả, lúc 8-9 tuổi đã bị cha mẹ bán cho gia đình Chúc gia giàu có trong thôn, với điều kiện của Chúc gia, đâu cần phải vất vả nuôi con nuôi cháu, nhưng Chúc Nghiễn Thu mắc bệnh từ năm 4 tuổi, có chữa trị cách nào cũng không khỏi, Chúc gia chỉ có mỗi một đứa cháu nối dõi, tình cảnh này đúng là khiến người nhà Chúc gia đau lòng.

Chúc lão gia hơn 40 tuổi mới có đứa con này. 

Lúc đó Chúc gia muốn truyền căn bệnh quái ác của Chúc Nghiễn Thu sang cho người khác nên mới tìm con dâu để nuôi trong nhà.

Lúc đó đã là thời kỳ vãn Thanh, liên minh tám nước đã quét sạch vườnViên Minh, chiến tranh loạn lạc, xã hội đảo lộn, bách tính phải sống rất khổ cực, lũ lụt triền miên, cha mẹ của Chúc Tố Nương đành bất lực bán cô cho nhà Chúc gia, Chúc gia xem mệnh của Chúc Tố Nương và Chúc Nghiễn Thu, thấy cả hai rất hợp nhau nên trả cho bố mẹ Chúc Tố Nương nửa xâu tiền đồng.

Từ đó về sau, Chúc Tố Nương trở thành người của Chúc gia, người làm nông nghèo khổ nên chẳng có tên riêng, Chúc Tố Nương ở nhà được mọi người gọi là Lão tứ, hoặc Tứ nha đầu, Chúc gia không thích cái tên này, cha của Chúc Nghiễn Thu là người có ăn học liền đặt tên cho cô là Tố Nương, còn cho phép cô được mang họ của Chúc gia. 

Như vậy coi như họ là người một nhà, cũng có thể giúp Chúc gia gánh hết vận xui của Chúc Nghiễn Thu.

Con dâu nuôi từ bé chẳng có chút địa vị nào trong nhà, thân phận của Chúc Tố Nương chẳng khác gì người hậu hạ cho Chúc Nghiễn Thu, có chút giống với nha đầu động phòng.

Cô bé 8 tuổi Chúc Tố Nương đành chấp nhận số phận của mình, chí ít cô hi sinh để gia đình cô được ăn no mặc ấm. 

Phương pháp này có vẻ có tác dụng, cơ thể của Chúc Nghiễn Thu dần dần hồi phục, từ đó trở đi Chúc Tố Nương ngày nào cũng chăm sóc cho Chúc Nghiễn Thu, tắm rửa bón cơm cho Chúc Nghiễn Thu, còn cùng chơi đùa với Chúc Nghiễn Thu, Chúc Tố Nương vừa làm mẹ lại vừa làm vợ.

Chúc Nghiễn Thu kế thừa gia sản của Chúc gia, đi giày da, mặc âu phục người tây, đeo túi da, đi đến đâu cũng tự xưng là thiếu gia của gia đình giàu có.

Ở đất Giang Nam này, không hề bị ảnh hưởng bởi bạo loạn ở Bắc Bình, vị vua cuối cùng của nhà Thanh đã thoái vị, xã hội phong kiến kết thúc, đồng tiền lưu thông lúc bấy giờ được đổi từ tiền xu sang tiền giấy, Chúc Tố Nương và Chúc Nghiễn Thu cũng lớn lên. 

Khi Chúc Nghiễn Thu được 16 tuổi, Chúc Tố Nương và Chúc Nghiễn Thu chính thức động phòng.

Thế nhưng sóng gió bỗng chốc ập tới nhà Chúc gia, việc làm ăn của nhà Chúc gia gặp khó khăn, Chúc lão gia tức quá hộc máu ngã xuống, không thể đứng dậy nổi, cuối cùng buông tay chết trên giường.

Trong nhà đem hết những vật đáng tiền đi bán trả nợ, sau khi an táng cho Chúc lão gia, các nô bộc cũng bỏ đi nơi khác, cả nhà chỉ còn lại ba người chuyển từ nhà lớn sang một căn phòng nhỏ. 

Biến cố lớn ập đến bất ngờ khiến cho Chúc Nghiễn Thu chưa kịp thích ứng, vẫn còn đang rất hoang mang lo sợ, sau khi đã ổn định lại tinh thần, nói với mẹ Chúc rằng bản thân muốn đi Thượng Hải học.

Lúc này chính là lúc tư tưởng cũ mới có những xung đột, con gái được đến trường, mặc váy sườn xám, lộ ra cánh tay nhỏ gầy, người dân dần tiếp nhận tư tưởng phương tây, Chúc Nghiễn Thu muốn học thêm để gây dựng lại sự nghiệp cho Chúc gia.

Mẹ Chúc lấy hết toàn bộ số tiền có trong nhà đưa cho Chúc Nghiễn Thu, đồng ý cho Chúc Nghiễn Thu lên Thượng Hải học. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện