Ninh Thư đến hiệu thuốc tìm thầy thuốc, vội vàng đưa thầy thuốc về nhà, mẹ Chúc vẫn nằm trên giường chưa tỉnh, thầy thuốc vội bắt mạch cho bà.
Ninh Thư đứng bên cạnh giường, nắm lấy tay Tư Viễn, nếu như tình tiết không có gì thay đổi, thì mẹ Chúc không sống qua nổi mùa đông này.
“Đại phu, mẹ chồng tôi bị bệnh gì?” Ninh Thư hỏi đại phu.
Đại phu thu tay lại, lắc đầu nói với Ninh Thư: “Cũng không có bệnh gì nặng, do bà ấy u sầu quá lâu, tâm lý lo lắng hoảng sợ, cứ từ từ dưỡng bệnh là được.”
Ninh Thư cảm ơn đại phu, đưa tiền khám bệnh.
Nói thẳng ra thì, bệnh của mẹ Chúc là nghĩ quá nhiều, mẹ Chúc là người đàn bà của gia đình danh giá, từ sau khi cha Chúc qua đời, mẹ Chúc vẫn luôn trong trạng thái lo sợ, con trai thì không ở cạnh, không có ai có thể dựa vào.
Ninh Thư lắc đầu, mẹ Chúc yếu đuối quá.
Chúc Tố Nương có thể chăm sóc cho bà rất tốt, không để bà làm việc gì nặng nhọc, kết quả bà ấy ra nông nỗi này vì nghĩ quá nhiều.
Ninh Thư đưa cho mấy thím hàng xóm một ít đậu phụ để cảm ơn, mấy bà thím cười vui vẻ nhận đậu phụ, rồi bảo NInh Thư nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho họ, Ninh Thư liên tục cảm ơn.
Ninh Thư ngồi bên cạnh giường, bắt mạch cho mẹ Chúc, đúng như lời đại phu nói, mạch bà rất yếu, Ninh Thư cũng không biết nói gì, mẹ Chúc mắc căn bệnh u uất.
Mẹ Chúc yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy Ninh Thư ngồi bên giường nói: “Mẹ bị sao thế này?”
“Mẹ, mẹ không sao, chỉ là cơ thể mẹ quá yếu, mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe.” Ninh Thư nói nhẹ nhàng: “Đại phu đã kê đơn thuốc cho mẹ, mẹ uống thuốc là khỏi.”
Mẹ Chúc muốn ngồi dậy, Ninh Thư đưa tay ra đỡ bà, gương mặt mẹ Chúc lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Không cần uống thuốc đâu, để tiền lo cho Nghiễn Thư.”
Từ cổ chí kim, con người rất sợ bị bệnh, bởi vì bệnh tật khiến con người ta khuynh gia bại sản.
Chúc Tố Nương không hề ruồng bỏ mẹ Chúc, ngày ngày vất vả làm việc, lại còn phải chăm sóc mẹ Chúc bệnh tật, tiền thuốc, tiền học phí của Chúc Nghiễn Thư lại đặt lên vai của Chúc Tố Nương.
Chúc Tố Nương chỉ còn cách làm đậu phụ bán, ngày nào cũng ngủ gục bên chiếc cối xay, trong thời gian mẹ Chúc bị bệnh, Chúc Tố Nương làm việc vất vả hơn, cơ thể bị thương, cuối cùng cũng ngã quỵ.
“Không sao đâu, nhà vẫn còn tiền mua thuốc.” Ninh Thư nói: “Ngày mai con làm thêm đậu phụ để bán.”
Mẹ Chúc thở dài nói: “Cơ thể mẹ ra sao mẹ biết rõ, con cứ gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, bảo nó về gặp mẹ một chuyến.”
Ninh Thư nói vâng một tiếng, đến bưu điện gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, có gửi cũng như không, Chúc Nghiễn Thư hoàn toàn không muốn về, lý do sẽ là việc học vất vả cần nhiều thời gian, Chúc Tố Nương gửi vài ba lần điện báo, nhưng Chúc Nghiễn Thư vẫn không thèm trả lời.
Mẹ Chúc trong lòng thương nhớ muốn được gặp mặt con trai lần cuối, ánh mắt cứ hướng về phía cửa, nhưng Chúc Nghiễn Thư cuối cùng vẫn không về, Chúc Nghiễn Thư lúc ấy đang cầm cờ chạy ngoài đường biểu tình, hò hét chấn hưng dân tộc Trung Hoa.
Sau khi gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, Ninh Thư bèn đến hiệu thuốc để mua thuốc cho mẹ Chúc, nếu đúng như kịch bản, thì cho dù hoàn cảnh khó khăn thế nào, Chúc Tố Nương cũng không bỏ mặc mẹ Chúc, lòng hiếu thảo của cô khắp làng này ai cũng biết, ai cũng khen cô hiền lành hiếu thảo, nhưng Chúc Nghiễn Thư lại rũ bỏ Chúc Tố Nương.
Ninh Thư không muốn làm hoen ố thanh danh của Tố Nương, dù sao thì danh tiết của người phụ nữ ở thời đại này rất quan trọng, để sau này nếu có đối đầu với Chúc Nghiễn Thư, cô cũng có người đứng về phía mình.
Hơn nữa, cô cũng không thèm gửi tiền cho Chúc Nghiễn Thư nữa, cô đã dành dụm được hơn 20 đồng tiền đại dương, còn tiền mỗi ngày bán đậu phụ, cũng đủ cho hai mẹ con cô sống sung túc cả đời.
Sau khi mua thuốc, Ninh Thư trở về nhà nấu thuốc cho mẹ Chúc, nhìn thấy Ninh Thư, mẹ Chúc hỏi ngay hôm nay có gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư hay không, Ninh Thư nói đã gửi rồi.
Mẹ Chúc vẫn đau đáu hướng
về con trai mình, mấy năm nay Chúc Tố Nương chăm sóc cho bà nhưng bà không coi cô là con cái trong nhà, miệng lúc nào cũng nói ngọt nhạt nhưng trong lòng lại không hề quan tâm.
Trước khi chết, bà nắm chặt tay Tố Nương, nói rằng cô là một người con dâu tốt, hy vọng sau này hai người có cuộc sống hạnh phúc, dưới suối vàng bà cũng yên lòng, bà sợ sau khi bà chết Chúc Tố Nương không nuôi Chúc Nghiễn Thư nữa, trước khi chết vẫn còn nhờ vả Chúc Tố Nương.
Chúc Tố Nương nghe thấy rất cảm động, sự lạnh nhạt của mẹ Chúc không khiến cô nản lòng, sau khi mẹ Chúc qua đời, Chúc Tố Nương hứa vẫn tiếp tục nuôi Chúc Nghiễn Thư.
Ninh Thư đi nấu thuốc cho mẹ Chúc, nhìn thấy Tư Viễn đang nhìn mình, Ninh Thư đưa cho Tư Viễn ít đậu phụ khô để ăn, Tư Viễn cầm đậu phụ ăn rất vui vẻ.
Ninh Thư cảm thấy bản thân phải cải thiện cuộc sống của mình, phải ăn no mặc ấm mới sống vui vẻ được.
Chúc Nghiễn Thư đến bây giờ vẫn chưa gặp đứa con của mình, Chúc Nghiễn Thư đúng là loại người đê hèn, lần đầu tiên Ninh Thư gặp phải loại người như thế này, vợ con của mình mà không thèm về gặp, mẹ chết cũng không thèm về nhìn lần cuối, công thành danh toại mới thèm mò mặt về, đứng trước mộ của mẹ mình cúi đầu vài cái, chảy hai giọt nước mắt, hắn gọi đó là lòng hiếu thảo?
Ninh Thư đem thuốc đến cho mẹ Chúc, nói: “Mẹ, mẹ uống thuốc đi cho nóng.”
Bát thuốc đen sì lại đắng ngắt, mẹ Chúc cố gắng uống hết, vị đắng khiến bà khẽ ho một tiếng, nói với chút hoài niệm: “Trước đây khi còn ở nhà cao cửa rộng, ngày ngày đều được ăn mứt hoa quả, haizz.”
Ninh Thư nhìn mẹ Chúc, mứt hoa quả còn đắt hơn cả thịt, đó là đồ ăn vặt của gia đình giàu có, bây giờ Chúc gia nghèo khó, không thể ăn được loại mứt đó nữa.
“Mẹ, vậy con đi mua cho mẹ ít mứt nhé.” Ninh Thư nói, sắc mặt mẹ Chúc có chút thay đổi, cuối cùng nói: “Thôi bỏ đi, nhà mình không có nhiều tiền, còn phải gửi cho Chúc Nghiễn Thư, còn phải mua thuốc nữa, không ăn mứt cũng không chết được.”
Ninh Thư vâng một tiếng, không nói gì thêm.
Ngày thứ hai, sau khi Ninh Thư đi bán đậu phụ xong, trên đường về rẽ vào cửa hàng đồ ăn, mua một ít mứt về, rồi mua ít thuốc bổ não cho mẹ Chúc, bây giờ Ninh Thư nghĩ phải cố gắng chăm mẹ Chúc thật tốt.
Không thể vì Chúc Nghiễn Thư mà làm khổ bản thân nữa, cho dù họ có khổ sở thế nào Chúc Nghiễn Thư cũng không nhìn thấy được, cũng không thèm để ý.
Khi mua mứt, Ninh Thư nói với ông chủ mẹ Chúc phải uống thuốc đắng, nên muốn mua chút mứt ăn cho ngọt.
Dù sao thì cô cũng mang danh là cô con dâu hiền thục hiếu thảo, phải cố gắng làm cho tròn chữ hiếu, cô cũng muốn nếm thử vị của mứt hoa quả.
Mẹ Chúc uống thuốc xong, Ninh Thư lấy mứt ra đưa cho bà, mẹ Chúc nhìn thấy mứt ánh mắt rất kinh ngạc, nói: “Sao con lại mua thứ đắt tiền thế này, lãng phí quá.”
“Mẹ, con tự biết tính toán, hôm nay bán đậu phụ được nhiều tiền hơn mọi ngày.” Ninh Thư bình tĩnh nói.
Mẹ Chúc cầm lấy mứt rồi bỏ vào miệng, mắt nhắm nghiền, biểu cảm vừa hoài niệm vừa hưởng thụ, sau đó gói lại chút mứt còn thừa, không thèm nghĩ đến việc đưa cho Ninh Thư ăn thử.
Ninh Thư khẽ bĩu môi, cũng may cô đã để lại một ít cho con trai.
Mẹ Chúc đúng là một người ích kỷ.
Bởi vì mẹ Chúc bị bệnh, nên Tư Viễn ngủ với Tố Nương, sau khi cho Tư Viễn ngủ say, Ninh Thư bèn trèo xuống giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, phải có sức mạnh để bảo vệ mình và con trai.