Đến Thượng Hải cũng được một thời gian, Ninh Thư vẫn chưa gặp Chúc Nghiễn Thu, thời gian của cô đều dùng để học kiến thức quân y, đồng thời dạy Tư Viễn cách học chữ, học số đếm.
Thỉnh thoảng cô còn thực tập làm y tá trong bệnh viện, chăm sóc bệnh nhân, cũng bắt đầu thích ứng với thân phận bác sỹ.
Mỗi ngày qua đều rất phong phú, hoàn toàn được sống vì bản thân mình, không phải lo kiếm tiền nuôi Chúc Nghiễn Thu.
Nói thật lòng, cả đời Chúc Tố Nương chưa có ngày nào được sống cho bản thân mình, từ khi nhỏ bị bán vào làm con dâu nhà Chúc, sau đó ngày ngày chăm sóc cho Chúc Nghiễn Thu, sau khi Chúc gia khuynh gia bại sản, lại vất vả nuôi Chúc Nghiễn Thu ăn học, đợi đến khi hắn thành công thì cô lại ra đi.
Vai trò của Chúc Tố Nương là nuôi dưỡng Chúc Nghiễn Thu, chu cấp cho hắn, cứ thế cho đến chết, cuộc đời thật đáng buồn.
Vậy mà trong lòng Chúc Nghiễn Thu lại không hề công nhận cô.
Ninh Thư mặc trang phục của y tá, đầu đội mũ trắng, khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy trong căn phòng có rất nhiều học sinh mặc đồ Tôn Trung Sơn, còn có một cô bé học sinh.
Ninh Thư vừa nhìn đã hiểu ra tình huống, những người này chắc chắn là những thanh niên có ý chí mang theo cờ khẩu hiệu đi diễu hành trên đường, xảy ra xung đột với cảnh sát, bị đánh, trên người toàn là vết thương.
Nhưng Ninh Thư nhìn thấy một người quen, Ninh Thư không ngờ cô sẽ gặp Chúc Nghiễn Thu trong trường hợp này, gặp trong trường hợp bệnh nhân và bác sỹ.
Ninh Thư nhìn thoáng qua dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế đọc sách của Tư Viễn, con à, qua gặp bố con kìa.
Ninh Thư đi về phía Chúc Nghiễn Thu, quan sát Chúc Nghiễn Thu một lát, da mặt Chúc Nghiễn Thu trắng nõn, mặt mày đoan trang, mặc chiếc áo đồng phục Tôn Trung Sơn nhìn rất đẹp trai, lại còn mang dáng vẻ thư sinh, rất khác so với gương mặt ngây ngô ngày xưa mà Chúc Tố Nương còn nhớ, bây giờ hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng trên mặt hắn lại thêm vài vết bầm tím, miệng bị rách, áo trên người cũng bị rách vài chỗ.
Ninh Thư định cất lời nhưng một nữ sinh chạy lại nói với Chúc Nghiễn Thu: “Nghiễn Thu, cậu không sao chứ?”
Nghiễn Thu?
Xưng hô với nhau thân mật như vậy?
Ninh Thư nhìn về hướng nữ sinh kia, có mái tóc ngắn, dáng vẻ thông minh lanh lợi, da trắng nõn nà, ngũ quan rất đẹp, đôi mắt trong nhìn rất kiên nghị, vừa nhìn là biết đây là người có chính kiến, ánh mắt cô ta nhìn Chúc Nghiễn Thu có vẻ lo lắng: “Có đau lắm không, lúc đó cậu không nên đỡ trước mặt tớ.”
“Không sao, tớ bị thương còn đỡ hơn là cậu bị thương, không sao, không đau lắm đâu.” Chúc Nghiễn Thu nhẹ nhàng nói với nữ sinh kia.
“Lần sau đừng làm như vậy nữa, tớ lo lắm.” Cô nữ sinh mím môi: “Tớ sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.”
Chúc Nghiễn Thu kéo tay nữ sinh lại: “Cậu là con gái không đánh lại được với mấy người đó đâu, trong tay họ còn có sung có côn nữa.”
Ninh Thư nhíu mày, nhìn cảnh hai người này âu yếm, cô nữ sinh kia nhất định là Phương Phỉ Phỉ, đúng là người vừa đẹp lại vừa có khí chất, quả nhiên là khác một trời một vực so với Chúc Tố Nương ngày ngày gánh đậu phụ đi bán.
Phương Phỉ Phỉ tỏa ra nét cá tính, nho nhã, nét kiên nghị và quật cường khiến cho người ta cảm thấy có một sức mạnh to lớn ẩn chứa trong cơ thể người con gái nhỏ bé ấy.
Chúc Nghiễn Thu giấu Phương Phỉ Phỉ chuyện anh ta đã có vợ, còn có con riêng nữa.
Ninh Thư ho một tiếng, Phương Phỉ Phỉ quay người lại nhìn Ninh Thư, vội vàng nói: “ Y tá, mau xem vết thương cho cậu ấy.”
“Để tôi xem.” Ninh Thư quay mặt Chúc Nghiễn Thu ngang dọc để kiểm tra, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da, bôi chút thuốc là được.”
Ninh Thư vừa nói vừa mở lọ thuốc ra, dùng kẹp gắp một miếng buông có dính nước thuốc thoa vào vết thương cho hắn, Ninh Thư khẽ nhếch miệng, ấn một cái thật mạnh vào vết thương của Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu đau quá kêu lên một tiếng, che miệng thở gấp.
Ninh Thư giọng không vui: “Không được động đậy, thoa thuốc đương nhiên là đau rồi.”
Lúc này Ninh Thư đang đeo khẩu trang nên Chúc Nghiễn Thu không thể nhìn ra người y tá này là vợ của mình,
chỉ cảm thấy thái độ của cô thật đáng ghét, dùng lực mạnh ấn vào vết thương của người khác, lại còn thêm cái mùi cồn trong thuốc, vết thương đau đến mức như bị xé rách ra.
“Chúc Nghiễn Thu, cậu cố chịu một chút.” Phương Phỉ Phỉ an ủi Chúc Nghiễn Thu, lại nói với Ninh Thư một cách rất lễ phép: “Cô y tá, để tôi bôi thuốc cho cậu ấy.”
Tiếng của Ninh Thư hơi ồm ồm do bị bịt khẩu trang: “Không cần, đây là công việc của tôi.”
Phương Phỉ Phỉ cũng không thể giành lấy đồ vật từ tay người có chuyên môn, đành đứng sang một bên, Ninh Thư cầm miếng bông chấm thuốc, rồi tiến đến thoa cho Chúc Nghiễn Thu, lần này cũng dùng lực rất mạnh, Chúc Nghiễn Thu đau tới mức khó thở, cuối cùng không chịu được phải né cánh tay của Ninh thư.
“Tránh cái gì?” Ninh Thư bất mãn nói.
Chúc Nghiễn Thu cảm giác hắn xui xẻo tám đời mới gặp cái bà y tá này, không nhẹ nhàng chút nào.
“Phỉ Phỉ, cậu về trước đi, trời cũng tối rồi.” Chúc Nghiễn Thu không muốn Phương Phỉ Phỉ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn hiện giờ.
Phương Phỉ Phỉ nhìn ra bên ngoài, trời cũng sắp tối rồi, nhưng nhìn thấy mặt của Chúc Nghiễn Thu, cô ta lại lo lắng nói: “Vết thương của cậu?”
“Không sao đâu, cậu về trước đi, trời tối đi lại không an toàn.” Chúc Nghiễn Thu nói với Phương Phỉ Phỉ, ánh mắt tràn đầy tình cảm và nhẹ nhàng.
Ninh Thư nhìn thấy cái dáng si tình này của hắn, khẽ nhếch miệng, tay cầm kẹp ngồi ngẫm nghĩ, trong trí nhớ của mình, Chúc Nghiễn Thu chưa bao giờ đối xử nhẹ nhàng với Chúc Tố Nương như vậy.
Từ trước tới giờ đều là thái độ cao ngạo, nhất là lúc nhỏ, hắn coi Tố Nương như người ở để sai vặt, ăn cơm mặc quần áo đều do Tố Nương làm, mùa hè còn phải quạt cho hắn ngủ, bắt muỗi cho hắn, sau khi hai người động phòng, thái độ của hắn đối với Tố Nương chỉ tốt hơn trước một chút xíu.
Bây giờ nhìn thấy thái độ Chúc Nghiễn Thu đối xử với Phương Phỉ Phỉ, Ninh Thư chỉ có thể nói đó là sự khác biệt giữa người với người, cho dù bạn có làm gì, thì người khác cũng không thấy được.
Phương Phỉ Phỉ thấy Chúc Nghiễn Thu muốn mình về, giọng nói lại có chút lo lắng cho mình nên gật đầu, khẽ cười lộ ra hàm răng trắng rồi bước đi.
Chúc Nghiễn Thu vẫn nhìn theo bóng lưng của Phương Phỉ Phỉ, ánh mắt tràn đầy yêu thương thể hiện rất rõ trên gương mặt của Chúc Nghiễn Thu, Ninh Thư lại tiếp tục bôi thuốc cho Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu đau điếng nghiến răng mắng nhiếc, thái độ rất tức giận: “Đây là thái độ gì chứ, cô không thể nhẹ tay hơn được à?”
Không thể!
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Tôi đã rất nhẹ tay rồi, vết thương của cậu sao lại quát tôi, người có học như cậu có biết nói đạo lý hay không?”
“Được rồi, không cần cô xử lý nữa.” Chúc Nghiễn Thu đẩy tay của Ninh Thư ra, chỉ cần nhìn chiếc kẹp trong tay của Ninh Thư thôi đã cảm thấy vết thương đau rồi.
Ninh Thư cũng không miễn cưỡng, đưa cho hắn bình thuốc, nói: “Tiền thuốc.”
Mặt Chúc Nghiễn Thu hiện ra vẻ lúng túng, tìm trên tìm dưới, trong người không có đồng nào, nói với Ninh Thư: “Hôm nay tôi đi biểu tình, không mang theo tiền.”
Ninh Thư vẫn lạnh lùng nhìn Chúc Nghiễn Thu.
Chúc Nghiễn Thu bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho bức bách, lấy chiếc đồng hồ đang đeo trên tay ra, nói với giọng rất tự hào: “Đây là đồng hồ Thụy Sĩ sản xuất tại Đức, tôi để tạm ở chỗ cô, ngày mai tôi đem tiền thuốc qua chuộc lại.”