Chúc Nghiễn Thu cảm thấy việc ngón tay của hắn không thể cử động là do Chúc Tố Nương, chắc chắn là lúc hắn bị thương cô đã làm trò gì đó, nếu không thì tay của hắn cũng sẽ không run rẩy và cứng ngắc như thế.
“Chúc Tố Nương, cô nhất định phải chịu trách nhiệm cho việc này.” Chúc Nghiễn Thu nắm chặt cánh tay của Ninh Thư, không cho cô rời khỏi.
Vẻ mặt của Ninh Thư có chút ngạc nhiên và sốt ruột: “Tay của anh có vấn đề gì?”
“Không phải là tay của anh không có chuyện gì và đang nắm chặt lấy tay của tôi sao? Vừa không bị gãy cũng không bị què, thế thì có vấn đề gì.” Ninh Thư lôi tay của Chúc Nghiễn Thu ra rồi tiếp tục làm việc.
“Tay của tôi không thể bóp được cò súng.” Chúc Nghiễn Thu quát vào mặt của Ninh Thư: “Nhất định là cô đã làm gì đó với tôi?”
Ninh Thư dùng ánh mắt dành cho bệnh nhân tâm thần để nhìn hắn: “Chúc Nghiễn Thu anh không có vấn đề gì chứ, tay anh đang yên đang lành mà anh lại nói nó có vấn đề, tôi nghĩ thứ có vấn đề không phải là tay mà là não của anh.”
Sắc mặt của Chúc Nghiễn Thu trở nên chán chường, hắn nằm vật lên tấm ván: “Trừ cô ra, tôi không nghĩ còn có ai có thể khiến tôi trở thành như vậy?”
“Anh mắc chứng sợ súng rồi lại đổ nó lên đầu tôi, Chúc Nghiễn Thu, anh còn có thể hèn hạ hơn được không?” Vẻ mặt của Ninh Thư tràn ngập sự khinh thường: “Anh đã không thể nuôi sống gia đình của mình thì thôi, nay lại còn đổ chuyện đó lên đầu tôi, chẳng lẽ anh làm như vậy thì mới chứng tỏ được bản lĩnh của anh sao?”
Chuyện gì cũng đổ cho cô, nhưng cô không thể gánh cái tiếng xấu này.
“Câm miệng, Chúc Tố Nương, cô câm miệng cho tôi.” Chúc Nghiễn Thu rất sợ đối phương sẽ nói ra mối quan hệ của bọn họ, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn rồi lên tiếng quát Ninh Thư, mọi người ở đây ai cũng biết hắn và Phương Phỉ Phỉ là một đôi, là người yêu từ thời đại học, nếu như mọi người biết được mối quan hệ giữa hắn và Chúc Tố Nương thì sao hắn có thể ở lại nơi này, Chúc Nghiễn Thu chán ghét việc bản thân hắn có dính líu với Chúc Tố Nương.
Ninh Thư: Đồ khốn nạn.
Lúc này Phương Phỉ Phỉ cũng vội vã chạy đến, rồi hỏi thăm Chúc Nghiễn Thu: “Nghiễn Thu, anh không có chuyện gì chứ.”
Chúc Nghiễn Thu nói với Phương Phỉ Phỉ một cách chán chường: “Phỉ Phỉ, anh không thể cầm súng, tay của anh không thể bắn súng.”
Phương Phỉ Phỉ vì khiếp sợ mà che miệng lại, sau đó vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh không thể cầm súng?”
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy, anh nói đi chứ?” Phương Phỉ Phỉ vô cùng lo lắng cho Chúc Nghiễn Thu, còn hắn lại quay sang nhìn Ninh Thư, Ninh Thư thấy thế cũng chỉ biết nhún vai: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi có thể làm gì anh chứ, Phương Phỉ Phỉ vẫn luôn ở bên cạnh lúc anh bị thương thì tôi có thể làm được gì, đừng có bám lấy tôi, tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Ninh Thư nói xong cũng không thèm nhìn hai người đó mà lại bắt đầu vội vàng chữa trị cho những người ở đây, Tiểu Đồng vừa phụ giúp vừa hỏi Ninh Thư: “Sư phụ, chị không có sao chứ?”
Ninh Thư quay đầu lại, thấy được sự lo lắng trong ánh mắt của Tiểu Đồng thì lắc đầu nói: “Không sao đâu, chúng ta không cần phải quan tâm đến những loại người như vậy.”
Chưa chắc Chúc Nghiễn Thu đã biết là do cô gây ra, nhưng vì hắn cảm thấy khó chịu nên muốn tìm một người để xả giận trong lòng mà thôi, và cô chính là người đó.
Ninh Thư cười khẩy trong lòng.
So với sự bận rộn của Ninh Thư thì Chúc Nghiễn Thu và Phương Phỉ Phỉ có vẻ rất buồn chán, thậm chí Phương Phỉ Phỉ còn đến tìm gặp Ninh Thư để hỏi xem có cách nào để trị liệu cho cánh tay của Chúc Nghiễn Thu hay không.
Khóe miệng của Ninh Thư khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Tay của hắn không có bất kỳ vấn đề gì, hắn chỉ mắc chứng sợ súng mà thôi, chứng bệnh này cũng giống như là sợ độ cao vậy, là một hội chứng tâm lý, còn tôi chỉ là một quân y, không có bản lĩnh có thể chữa hết mọi chứng bệnh.”
Phương Phỉ Phỉ nhíu mày nói: “Thật sự là không có cách nào sao, cái này liên quan mật thiết đến tiền đồ của Nghiễn Thu, hơn nữa lúc này dân tộc đang lâm nguy, thêm một người là thêm một phần sức mạnh, nếu như Nghiễn Thu có thể cầm súng thì anh ấy có thể chống lại kẻ thù, ngăn cản bước chân xâm lược của bọn chúng, Chúc quân y, tôi mặt dày gọi chị một tiếng chị, lúc này chúng ta nên buông bỏ thù hận cá nhân, trước mặt kẻ địch, vào lúc mà cả dân tộc đang chìm trong đau khổ thì chúng ta nên gạt ân oán của bản thân sang một bên.”
Ninh Thư:...
Ninh Thư vô cùng khó chịu với việc Phương Phỉ Phỉ vẫn luôn tỏ vẻ bản thân cô ta đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức, đứng về phía chính nghĩa mà yêu cầu cô làm mọi thứ, làm như là chỉ có mình cô ta được đi học, còn những người
khác đều là những kẻ ngu muội, dốt nát vậy, không ngừng nói muốn cô điều trị cho cánh tay của Chúc Nghiễn Thu, nhưng nếu đổi thành những người khác thì sao, chắc chắn Phương Phỉ Phỉ sẽ không quan tâm đến họ, quân đội có nhiều người như vậy thì có thêm hay thiếu một Chúc Nghiễn Thu cũng không sao.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Muốn tôi nói như thế nào thì cô mới chịu hiểu, tôi đã nói rồi, tay của hắn không có vấn đề gì cả, cái quan trọng là tâm lý của hắn có vấn đề, chúng ta không thể nào chữa được chứng bệnh sợ súng đó, thời gian mà cô dùng để thuyết phục tôi còn không bằng giúp Chúc Nghiễn Thu vượt qua chướng ngại trong lòng hắn, nếu không cả đời này hắn cũng không cầm nổi súng.”
Phương Phỉ Phỉ nhíu mày, đối phương đã nói đến nước này thì cô ta cũng không thể nói gì thêm.
Còn Chúc Nghiễn Thu thì cảm giác đó không phải là một chứng bệnh về tâm lý, hắn không có chứng sợ súng, mà là vì ngón tay của hắn, mỗi khi hắn làm những động tác có độ khó cao hay cần phải tập trung thì nó lại trở nên cứng ngắc.
Thế nhưng vị chiến sĩ ở bên cạnh lại nói hắn bị chứng sợ súng, ngay cả Phương Phỉ Phỉ cũng nói như thế, Chúc Nghiễn Thu không tin vào điều đó, hắn cầm súng lên để thử rồi kết quả vẫn giống như những lần trước.
Với trạng thái như vậy thì Chúc Nghiễn Thu không được phép ra chiến trường, bởi vì nếu để hắn ra chiến trường thì không chỉ là nguy hiểm cho hắn mà còn có thể ảnh hưởng đến những người khác, nên cấp trên quyết định điều hắn xuống làm nhân viên nhà bếp.
Làm việc trong nhà bếp an toàn hơn việc lao ra chiến trường để chiến đấu với địch nhiều, nhưng Chúc Nghiễn Thu lại cảm thấy không cam lòng, hắn là một sinh viên được tiếp nhận tư tưởng kiểu mới, vậy mà giờ lại làm đầu bếp, hắn không vượt qua được cửa ải ở trong lòng, mọi nghề nghiệp trên cuộc đời này đều là hạ đẳng, chỉ có người đọc sách là thanh cao, hắn là người đọc sách, hơn nữa chẳng phải còn có câu quân tử xa phòng bếp sao.
Chúc Nghiễn Thu tình nguyện lăn lộn ở chiến hào, tình nguyện mạo hiểm mạng sống của mình, đã là người lính thì luôn chấp nhận sự hy sinh, cho dù thân xác của hắn có bị bọc trong da ngựa thì hắn cũng không nguyện ý núp trong nhà bếp, bị khói bếp làm cay khóe mắt.
Làm nhân viên nhà bếp thì có tiền đồ gì chứ, cái mà Chúc Nghiễn Thu mong muốn là có thể làm rạng rỡ tổ tông.
Khi Ninh Thư nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu mặc tạp dề, khuôn mặt ám khói đem cơm đến cho mình thì vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng còn trong lòng đã sớm bò lăn ra cười rồi, nhưng sau đó lại phát hiện phần cơm mà Chúc Nghiễn Thu mang đến cho cô ít hơn bình thường, hiển nhiên là hắn đang muốn trả thù cô đây mà.
Chúc Nghiễn Thu nở một nụ cười với Ninh Thư, sau đó quay người rời khỏi một cách đắc ý.
Ninh Thư bĩu môi, cũng chỉ có thế mà thôi!
“Sư phụ, hay là chị ăn cả phần của em nữa.” Tiểu Đồng đẩy phần ăn của mình về phía trước mặt của Ninh Thư, còn Ninh Thư thì phất tay: “Em giữ lại mà ăn đi, không cần phải nhường cho chị, chỗ này cũng đủ cho chị rồi.”
Ninh Thư ăn dưa muối và bánh cao lương, trong lòng thì lại đang cảm thán tại sao người với người lại chênh lệch xa như vậy, Chúc Nghiễn Thu thì rán trứng gà hoặc một cái gì đó cho Phương Phỉ Phỉ để cô ta có thể cải thiện bữa ăn, còn cô thì lại bị hắn cắt bớt khẩu phần ăn của mình.
“Chúc quân y, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Phương Phỉ Phỉ đi vào trong lều, nhưng mà giọng nói của cô ta lại không được tốt cho lắm.
Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng máy bay địch đang chuẩn bị thả bom, Ninh Thư lập tức hét lên: “Nằm xuống.”
Sau đó tiện tay kéo Tiểu Đồng nằm sấp xuống mặt đất.
Khi nghe thấy Ninh Thư hét lên thì Phương Phỉ Phỉ cũng vội vàng nằm xuống, thân là một phóng viên hiện trường, mỗi ngày đều phải ra chiến trường để chụp ảnh, thì cô ta nhất định phải biết cách để bảo vệ bản thân.
“Đùng đoàng”, bom đạn không ngừng rơi xuống mặt đất, cho dù Ninh Thư đã bịt chặt tai mình nhưng trong chớp mắt cô có cảm giác bản thân không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, còn những chấn động do tiếng bom đạn nổ gây ra thì khiến cho lồng ngực của cô đau nhói.