Tống cách cách sau hơn một tháng rưỡi mang thai bắt đầu có dấu hiệu ốm nghén, thân thể Tống cách cách vốn đã yếu ớt, khi nôn ọe lại càng kinh khủng hơn.
Nàng vừa nôn vừa khóc, Ninh Thư bưng ống nhổ nhìn Tống cách cách nôn ọe, khắp phòng đều là một mùi chua lòm.
Tống cách cách nôn xong, Hồng Mai lập tức dâng cho nàng một chén nước, Tống cách cách súc miệng một cái, mệt mỏi nằm xuống giường, sắc mặt tái nhợt.
"Mau mang mấy thứ này ra ngoài xử lý đi." Hồng Mai sai khiến Ninh Thư.
"Vâng." Ninh Thư bưng ốnh nhổ chứa những thứ Cách cách vừa nôn đi ra ngoài.
Ninh Thư cảm thấy cô có thể phải làm hết ba trăm sáu mươi lăm nghề mất, thật sự mà nói, thân phận a hoàn thấp hèn không có tiếng nói này hoàn toàn không có lợi cho việc làm nhiệm vụ.
Ninh Thư phỏng đoán nhiệm vụ như thế này là để thử thách tâm tính của nhiệm vụ giả, bất kể là ở vị trí nào trong lòng cũng phải tĩnh lặng như nước.
Có thể làm nữ hoàng, có thể làm ăn mày, có thể làm mỹ nử nổi danh, còn có thể làm đàn ông.
Ninh Thư rửa sạch ống nhổ, chưa bước vào phòng thì Hồng Mai đã từ trong phòng đi ra, nói với Ninh Thư: "Chủ tử ăn không ngon miệng, bữa trưa ngươi đi mời Bối lặc gia sang dùng bữa."
Ninh Thư thầm niệm Thanh tâm chú trong lòng, rõ ràng tự nói với bản thân không được tức giận nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng bất lực.
Lần nào cũng viện lý do này, với lại lần nào cũng là sai cô đi mời, bây giờ ngay cả Ô Lạp Na Lạp thị cũng nhẵn mặt cô rồi.
Ninh Thư thấy cứ tiếp tục thế này, kết cục của cô sẽ rất khổ sở, với lại từ khi Tống cách cách mang thai, nàng ta không hề tới vấn an Đích phúc tấn.
Mặc dù lần nào Ninh Thư bẩm báo với Ô Lạp Na Lạp thị cũng giữ thái độ rất mực khiêm nhường nhưng cô có thể cảm nhận được trong lòng Ô Lạp Na Lạp thị không hề hài lòng.
Nhất là bây giờ nôn nghén kịch liệt, Tống thị lại càng có lý do để không tới vấn an Ô Lạp Na Lạp thị.
Ninh Thư cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ quả thực không ổn chút nào.
"Cách cách, bây giờ có muốn đi vấn an Phúc tấn không ạ?" Ninh Thư hỏi Tống thị, vừa mới rời giường đã phun ra một trận, hẳn là có thể đi vấn an Ô Lạp Na Lạp thị.
Tống cách cách mệt mỏi xoa trán, có lẽ là nàng khó chịu trong người thật nên khi Ninh Thư nói ra mấy lời này nàng không nổi giận.
"Trong người ta quả thực không được khỏe, không thể mạo hiểm, một chút cũng không được, cho tới khi đứa trẻ được sinh ra, trở thành con cả của gia." Trong lòng Tống cách cách thực chất biết hành động của mình có chút đi quá giới hạn.
Có lẽ là nữ nhân đầu tiên mang thai trong Vương phủ nên trong lòng Tống cách cách khó tránh khỏi đắc ý, muốn dùng cách này để người ta quan tâm, để ý tới nàng.
Trong lòng Ninh Thư thực sự không biết làm sao, bèn mở miệng nói: "Cách cách, trong hậu viện của Bối lặc gia chỉ có người là người đầu tiên mang thai, cách cách làm như vậy sẽ khiến cho những vị Cách cách khác khó chịu trong lòng."
Ninh Thư nói thẳng ra: "Thời kì này Cách cách phải chú ý cẩn thận hơn, thận trọng từ lời ăn tiếng nói cho tới hành động mới phải."
"Ngươi đây là đang dạy bảo ta sao?" Tống cách cách quắc mắt nhìn Ninh Thư, tay khoát lên tay Hồng Mai, từ từ đứng dậy.
Ninh Thư vội vã cúi người đáp: "Nô tỳ không dám dạy bảo Cách cách, nô tỳ không dám."
Tống cách cách một tay kia đỡ thái dương, nhàn nhạt nói: "Nhưng mà ngươi nói đúng, hết thảy đều phải thận trọng từ lời nói cho tới hành động."
Ninh Thư có phần kinh ngạc, lập tức lấy ra một chiếc túi thơm, thưa với Cách cách: "Cách cách, đây là túi thơm nô tỳ tự tay làm, bên trong có vỏ quýt với bạc hà, khi nào Cách cách thấy choáng váng đầu óc hay cảm thấy khó chịu có thể lấy ra ngửi sẽ tỉnh táo hơn."
Tống cách cách ừ một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Hồng Mai, Hồng Mai lập tức nhận lấy túi thơm.
"Ngươi theo ta tới vấn an Đích phúc tấn." Tống cách cách nhàn nhạt nói với Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức cúi người tuân lệnh.
Sau đó Tống cách cách dẫn theo Hồng Mai và Ninh Thư, theo sau còn có mấy a hoàn cùng đi tới tiểu viện của Ô Lạp Na Lạp thị.
Ninh Thư thấy Tống cách cách cố tình ra vẻ đỡ eo, bây giờ cái thai vẫn còn bé, bụng còn chưa lộ rõ, đỡ eo làm cái gì chứ.
Ninh Thư trong lòng có một dự cảm chẳng lành, tư thế này không giống
đi vấn an chút nào, trái lại thật giống đi khoe khoang mà.
"Diệu Lăng, ngươi bớt xum xoe lấy lòng chủ tử nha, muốn trở thành a hoàn thân cận bên người cách cách hả!" Ninh Thư đang suy tư thì Hồng Mai ghé vào tai cô nói thầm, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hồng Mai hiển nhiên là đang bực bội vì cho rằng Ninh Thư ton hót trước mặt Cách cách, nàng ta nhận thấy hành động này của Ninh Thư chính là đang đe dọa vị trí của nàng ta.
Ninh Thư không nói gì, vẻ mặt có chút lo sợ, Hồng Mai bĩu môi, thỏa mãn trước phản ứng của Ninh Thư, vội vã tiến lên đỡ lấy tay của Tống cách cách, nói: "Cách cách, người hãy vịn lên tay của nô tỳ."
Lúc bọn họ tới tiểu viện của Ô Lạp Na Lạp thị thì những Cách cách khác đều đã tới đông đủ. Tống cách cách nở nụ cười hạnh phúc, đỡ eo đi vào.
Tống cách cách từ khi mang thai tới giờ không hề tới vấn an, hôm nay lại đột nhiên tới, mọi người đều hết sức kinh ngạc.
"Thiếp thỉnh an Phúc tấn." Tống cách cách nói thỉnh an nhưng không khom người hành lễ, Ô Lạp Na Lạp thị liền nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống đi."
Ô Lạp Na Lạp thị sai a hoàn lót một tấm đệm mềm lên ghế của Tống cách cách, Tống cách cách vui vẻ ngồi xuống.
Ô Lạp Na Lạp thị hỏi thăm Tống thị thấy trong người thế nào, Tống thị đều trưng ra vẻ vừa khổ sở vừa hạnh phúc vuốt ve cái bụng của mình.
Khiến cho mấy nữ nhân xung quanh sa sầm nét mặt.
Ninh Thư cúi đầu đứng ở một bên, liếc mắt quan sát xung quanh, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Tống thị, Ninh Thư cạn lời, âm thầm quan sát những nữ nhân chung quanh.
Khóe miệng Ô Lạp Na Lạp thị luôn tươi cười, không rõ nàng có đang tức giận hay không. Lại nói tới Ô Lạp Na Lạp thị tuổi còn rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ mười bảy tuổi vậy mà lại lão luyện thành thục, chững chạc, phóng khoáng như vậy.
Vừa nhìn là biết nàng là người thích hợp cho vị trí chính thất.
Ô Lạp Na Lạp thị là thế gia vọng tộc, nhà mẹ đẻ Ô Lạp Na Lạp thị địa vị hiển hách, Khang Hy chỉ hôn nữ tử này cho Dận Chân chính là vì trong lòng hắn coi trọng Dận Chân.
Nhưng mà đối mặt với sự khiêu khích của tiểu thiếp, Ô Lạp Na Lạp thị có thể vững vàng như núi Thái Sơn, sức chịu đựng quả là đáng nể.
Ninh Thư cảm thấy hơi hối hận vì đã kêu Tống cách cách tới vấn an Ô Lạp Na Lạp thị. Thái độ thế này thà không tới thỉnh an còn hơn.
Thật ra thì Ninh Thư rất hiểu tâm lý của Tống cách cách lúc này. Bình thường Tống cách cách vốn không được sủng ái, mặc dù là nữ nhân đầu tiên của Dận Chân nhưng giữa một đám Cách cách, sự tồn tại của nàng vô cùng mờ nhạt.
Bây giờ lại mang thai đứa con đầu lòng của Dận Chân, khó tránh có chút tự đắc, hơn nữa còn rất hưởng thụ cảm giác được người ta quan tâm.
Ôi trời, Ninh Thư thở dài một cái, bất kể như thế nào trước tiên cũng phải giữ được tính mạng của mình.
Cô hoàn toàn không có quyền lên tiếng trước mặt Tống cách cách.
"Tống cách cách, a hoàn bên cạnh ngươi rất được nha, có các nàng ở bên cạnh chăm sóc ngươi bổn cung cũng yên tâm." Ô Lạp Na Lạp thị nói với Tống cách cách.
Tống cách cách nét mặt thoáng qua vẻ hoài nghi, hỏi: "Phúc tấn nói a hoàn nào vậy?"
Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Ninh Thư: "Chính là a hoàn hằng ngày thay ngươi tới vấn an ta, nhìn là thấy chín chắn rồi."
Trong lòng Ninh Thư có một loại dự cảm chẳng lành, chủ đề nói chuyện bỗng nhiên chuyển sang cô, thường thường sẽ không có chuyện tốt lành gì.