Thử thách lớn nhất của nhiệm vụ này chính là ở đây, cứu được mạng của người khác, còn phải cứu được mạng của chính mình.
Ninh Thư không muốn nhiệm vụ của mình sắp thành lại hỏng, mỗi ngày cô đều uống một bát thuốc to, còn kết hợp bôi thuốc ngoài da, dùng hết mọi cách có thể để chữa bệnh.
Lẻ loi một mình đấu tranh giữa sự sống và cái chết, Ninh Thư cảm thấy một sự cô đơn trước giờ chưa từng có, bên cạnh cô không có lấy một người.
Cho dù trước đây trị bệnh bằng hoá chất, vẫn còn có bác sĩ và ý tá bên cạnh, thế nhưng ở đây, mọi người trong trang viên đều xa lánh cô, trong lòng Ninh Thư xuất hiện một tia tuyệt vọng, một sự trống trải không nói thành lời.
Muốn cô cảm nhận cảm giác bị bệnh tật hành hạ lần nữa sao?
Ninh Thư không nhịn được muốn gãi khuôn mặt mình, mặt của cô thực sự rất ngứa, có điều nếu những mụn nước này mà bị vỡ ra, nước chảy đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ lại bị nổi nốt lên, bởi móng tay không được sạch sẽ.
May mà sau hai tháng trị liệu, những mụn nước trên người và trên mặt Ninh Thư bắt đầu từ từ kết vảy, cũng có thể nói Ninh Thư đã vượt qua rồi.
Đợi đến khi lớp vảy dần dần bong ra, Ninh Thư dùng thảo dược đắp lên mặt, để khuôn mặt của mình không để lại sẹo, cô còn muốn làm thị nữ thân cận của Nữu Hỗ Lộc thị, tương lai còn muốn vào cung.
Không có một vẻ bề ngoài ưa nhìn, cho dù được Nữu Hỗ Lộc thị tin tưởng thì nàng cũng không thể dẫn mình ra ngoài cùng.
Trải qua mấy tháng đau ốm giày vò, bệnh đậu mùa của Ninh Thư đã khỏi hẳn, về tới phủ Bối lặc, Nữu Hỗ Lộc thị rất vui mừng khi thấy Ninh Thư.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn những nốt đậu trên mu bàn tay Ninh Thư, liền biết bệnh của cô đã khỏi hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này Nữu Hỗ Lộc thị phải phòng bị những người khác hãm hại con của mình, thần kinh vẫn luôn nằm trong trạng thái vô cùng căng thẳng, bây giờ thấy Ninh Thư đã trở lại, trong lòng Nữu Hỗ Lộc thị không tự chủ thở phào một hơi.
Có một nha hoàn biết y thuật ở bên cạnh thực sự rất quan trọng, có thể nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Ninh Thư cúi cúi người cảm ơn Nữu Hỗ Lộc thị, sau đó nhìn sang Hoằng Lịch hiện tại đã biết lẫy, biết ngồi, cũng đã biết bò.
Lớn nhanh thật đấy.
Ninh Thư trở lại phủ Bối lặc bèn đi hỏi thăm tình hình của tiểu Cách cách, tiểu Cách cách hiện tại đã hơn hai tuổi rồi, có thể tự mình bước đi.
Ninh Thư đứng ở phía xa nhìn qua, tiểu Cách cách rất khỏe mạnh, bên cạnh có mấy a hoàn trông nom, a hoàn rất tận tâm tận lực chăm sóc tiểu Cách cách.
Tiểu Cách cách đi theo Niên thị tốt hơn khi đi theo Tống thị, hơn nữa Niên thị là Trắc phúc tấn, thân phận địa vị còn cao hơn so với Tống cách cách.
Hiện tại Tống cách cách không hề nghĩ đến việc sẽ đòi lại đứa con gái của mình, mà nàng muốn mang thai lần nữa, sinh một đứa con trai, bởi vì hậu viện có rất nhiều người phụ nữ đã sinh được con trai.
Tống cách cách dốc hết sức lực chỉ mong có thể sinh được một đứa con trai.
Những việc này đều không liên quan đến Ninh Thư...
Thế nhưng...
Mẹ nó, lúc nào cô mới có thể kết thúc nhiệm vụ này đây, đã rất lâu rồi mà, có phải 2333 chết rồi hay không, cô muốn trở về.
"Gọi 2333, ngươi ở đây không?" Ninh Thư chỉ muốn xem xem có phải 2333 gặp trục trặc gì không, tại sao đến giờ vẫn chưa thông báo cô rời khỏi nơi này chứ.
"Có chuyện gì?" Giọng nói của 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
"Lúc nào ta mới có thể rời khỏi thế giới này?" Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, tiểu Cách cách đã thoát khỏi số kiếp, chí ít hiện tại đã sống đến hai tuổi.
"Khi nào nhiệm vụ được hoàn thành thì tự nhiên sẽ thông báo cho cô." 2333 nói xong thì không mở miệng nữa.
Ninh Thư:...
Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy.
Hoàn toàn không biết tiêu chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ này là gì?
Ninh Thư cũng không thèm quan tâm khi nào mình mới có thể rời khỏi nơi này nữa, liền quay sang hỏi Nữu Hỗ Lộc thị: "Cách cách, người đã tra ra ai muốn hãm hại tiểu chủ tử chưa?"
Nói đến chuyện này, khuôn mặt của Nữu Hỗ Lộc thị liền bao phủ một tầng mây đen, lắc đầu: "Vẫn chưa tra được, vừa mới tra ra người thợ thêu nào làm quần áo, kết quả người đó đã rời khỏi phủ Bối lặc, nói là mắc bệnh hiểm nghèo phải về nhà."
"Cách cách có thấy người nào khả nghi không?" Ninh Thư hỏi, chuyện này rõ ràng là nhằm vào Hoằng Lịch.
Dận Chân bị người khác để mắt tới là bởi vì tiềm lực của hắn, còn Hoằng Lịch bị để mắt tới là bởi vì chướng ngại vật.
Đối với một số người mà nói, Hoằng Lịch chính là chướng ngại vật của bọn họ.
"Người khả nghi?" Nữu Hỗ Lộc thị mím mím môi,
lập tức lắc đầu: "Không biết."
Ninh Thư nhìn vẻ mặt của Nữu Hỗ Lộc thị, cô cảm thấy trong lòng Nữu Hỗ Lộc thị dường như đã có đối tượng hoài nghi, thế nhưng không chắc chắn, Ninh Thư lại nói sang chuyện khác: "Chuyện này Bối lặc gia có biết không?"
"Ta không nói cho gia biết, cho dù có nói..." Nói cho hắn biết thì hắn cũng sẽ không bảo vệ con của nàng, sắc mặt của Nữu Hỗ Lộc thị vô cùng xấu.
Ninh Thư lắc đầu: "Mặc kệ Bối lặc gia có thái độ gì, cứ nói cho gia biết chuyện này sẽ tốt hơn."
Những chuyện ở hậu viện không chỉ lén lén lút lút, giấu giấu giếm giếm, có đôi khi công khai ra bên ngoài ngược lại sẽ có hiệu quả.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Dận Chân vẫn là chủ nhân của phủ này, hắn muốn dùng cách nào để xử lý chuyện này, đối với Nữu Hỗ Lộc thị mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
Trong lòng Ninh Thư hoài nghi Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp, Phúc tấn nắm giữ toàn bộ quyền lợi ở hậu viện, tất cả mọi chuyện của bất cứ người nào ở hậu viện cũng phải thông qua tay nàng, bắt một thợ thêu đi, người đó sẽ phải cuốn gói rời đi.
Đơn giản vì nàng là người phụ nữ có quyền lớn nhất hậu viện này.
Nhưng những điều này chỉ là do Ninh Thư suy đoán, Phúc tấn đã sinh con trai cả, những đứa trẻ khác đều là con vợ kế, không thể uy hiếp đến con của nàng.
Vậy tại sao nàng lại muốn đối phó với con của Nữu Hỗ Lộc thị?
Nhưng mà Hoằng Huy lúc tám tuổi đã bị chết yểu.
Nàng cứ nhằm vào con của Nữu Hỗ Lộc thị như vậy, lẽ nào là bởi vì đã biết lịch sử.
Hậu viện này có người xuyên không, có người sống lại, như vậy Phúc tấn có khả năng chính là người sống lại.
Nhìn xem hậu viện của Dận Chân đều là những người gì thế này.
Xuyên không, sống lại, đều vì muốn giành lấy người đàn ông tên Dận Chân này, dựa vào Dận Chân để đạt được quyền lợi cao nhất.
Để xác minh Phúc tấn có phải người chuyển kiếp rồi hay không, Ninh Thư đã âm thầm tìm hiểu những chuyện xảy ra trong viện của Ô Lạp Na Lạp thị.
Ô Lạp Na Lạp thị mời một y nữ trong cung đến phủ giúp nàng chăm con, vú em có hẳn ba người để bảo đảm có đủ sữa cho con bú.
Từ thái độ của Ô Lạp Na Lạp thị có thể thấy nàng vô cùng quan tâm đến con của mình.
Có lẽ là sống lại, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến một tiểu nha đầu như cô, còn về việc Ô Lạp Na Lạp thị muốn đối đầu với Nữu Hỗ Lộc thị…
Ninh Thư tất nhiên sẽ chọn đứng về phía Nữu Hỗ Lộc thị, trước đây Tống cách cách vứt bỏ cô giống như vứt bỏ một tai họa, là Nữu Hỗ Lộc thị đã ra tay giúp đỡ.
Nếu như lúc đó Nữu Hỗ Lộc thị không thu nhận cô, Ninh Thư không biết hiện tại cô đang ở trong tình trạng như thế nào nữa.
Lúc đó Ô Lạp Na Lạp thị rung cây dọa khỉ, cô chính là cái cây khốn khổ kia.
Cho dù thế nào, thì vận mệnh của cô và Nữu Hỗ Lộc thị cũng đã được buộc chung một chỗ.
Rốt cuộc là Nữu Hỗ Lộc thị được mệnh của trời, hay là Ô Lạp Na Lạp thị sống lại mà đến, hay là tiểu Nữu Hỗ Lộc thị xuyên không tới đây, ai có thể chiến thắng đây.
Quên mất còn có Dận Chân bị kẹp giữa những người phụ nữ này.
Dận Chân nhận được sự yêu quý của nhiều người phụ nữ khác nhau như vậy, cũng coi như không uổng cả đời này.
Ninh Thư không nói cho Nữu Hỗ Lộc thị biết suy đoán của mình, có một số việc cô có thể nói, nhưng cũng có một số việc không đến phiên một nô tài như cô nói.
Nhiệm vụ hiện tại của Ninh Thư vẫn là chăm sóc đứa bé.
Thực sự cô không muốn làm vú em nữa, chăm sóc hết đứa bé này lại đến đứa bé khác, từ trẻ sơ sinh đến tuổi đi học, lần sau nhất định đừng xuất hiện thêm một đứa con trai đã thành niên nữa.