Cảnh Thiếu Trạch bị hôn mê bất tỉnh, trong phòng khách bỗng chốc hỗn loạn hơn, trên đất nào là mảnh vỡ của cốc chén, nào là hoa quả, không khác gì bãi rác.
Ông Cảnh trông thấy vậy, huyết áp cũng tăng cao suýt nữa thì ngất đi, ông xoa xoa trán rồi ngồi xuống ghế.
Sắc mặt ông uể oải, là trụ cột của Cảnh gia, ông Cảnh không thể khống chế được tình hình trước mắt, tình thế hiện tại như con ngựa hoang bị đứt dây cương, không biết sẽ chạy về đâu.
Ninh Thư nhìn ông Cảnh và nói: “Con sẽ gọi điện cho bác sĩ, bảo họ nhanh chóng đến khám cho anh Thiếu Trạch.”
Ông Cảnh thở một hơi thật dài, rồi gọi điện thoại.
Các bác sỹ có mặt rất nhanh chóng, sau khi kiểm tra sơ bộ, chỉ nói rằng cơ thể Cảnh Thiếu Trạch bị suy nhược, chứ không hề có bệnh gì nghiêm trọng.
Ninh Thư nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch như vậy, chắc chắn là do tức quá nên tạm thời ngất đi thôi, nghe thấy Diệp Tích nói đồng ý làm người mang thai hộ cho ông bà Cảnh, hắn chịu không nổi.
Cảnh Thiếu Trạch được đưa đến phòng ngủ của hắn, Ninh Thư vẫn luôn túc trực bên giường, Diệp Tích muốn ở lại, nhưng cô ta không có lý do và địa vị gì để ở lại.
Ninh Thư nhìn thấy Diệp Tích cứ đứng đó không đi thì nói: “Diệp tiểu thư, cô thật sự muốn làm người mang thai hộ cho cha mẹ chồng tôi ư?”
Diệp Tích cắn chặt môi, môi của cô ta cũng bị cắn rách rồi, lại thêm trước đó bị bà Cảnh đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, gương mặt sưng vù, khóe miệng vẫn còn vương chút máu.
“Đúng vậy, tôi quyết định sẽ làm người mang thai hộ cho ông bà Cảnh.”Gương mặt Diệp Tích đỏ bừng, cảm giác vô cùng tự ái khi đứng trước mặt Ninh Thư và nói những lời này.
Dù cho Nghê Tịnh không biết chuyện giữa cô và Cảnh Thiếu Trạch, nhưng đứng trước mặt Ninh Thư và nói những lời đó, Diệp Tích vẫn cảm thấy bản thân rất đê hèn, gương mặt nóng bừng, vô cùng xấu hổ.
Diệp Tích nhìn thoáng qua Cảnh Thiếu Trạch đang nằm trên giường rồi quay người bước đi.
Ninh Thư vẫn ngồi bên cạnh giường chờ Cảnh Thiếu Trạch tỉnh lại, trước đây Cảnh Thiếu Trạch trắng trẻo khôi ngô, còn bây giờ giống như đang đắp trên mặt cả đống bụi vậy.
Tâm trạng của con người ảnh hưởng đến cơ thể nhiều quá.
Cảnh Thiếu Trạch ngủ ba tiếng sau mới tỉnh lại, Ninh Thư rút ống thở ra rồi cắm vào cốc nước, nhìn sang Cảnh Thiếu Trạch vẫn đang nhìn chằm chằm vào trần nhà nói: “Anh có uống nước không?”
Cảnh Thiếu Trạch ngồi dậy, dùng ống mút để uống nước.
Ninh Thư nhíu mày nói: “Trước đây không phải anh đem tinh trùng đi đông lạnh rồi ư? Chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra xem tinh trùng có thể sử dụng để sinh con được không?”
“Đúng…đúng…” Ánh mắt Cảnh Thiếu Trạch chợt bừng sáng, nhưng rồi lại buồn thiu: “Nhưng nếu như cơ thể anh có bệnh, thì tinh trùng cũng sẽ không khỏe.”
“Chúng ta cứ đến đó xem thử.” Ninh Thư nói: “Nếu như căn bệnh này của anh chỉ là tạm thời, còn trước đây lại hoàn toàn khỏe mạnh thì sao?”
Cảnh Thiếu Trạch nghe Ninh Thư nói vậy có phần kích động, hất tung chăn ra, định đến bệnh viện ngay.
Ông bà Cảnh cũng đi cùng con trai đến bệnh viện, Ninh Thư không đi, trời nắng thế này, cô không muốn đi lại cho mệt người.
Diệp Tích nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch vội vàng đi ra cửa, do dự một lúc lâu, rồi quay sang hỏi Ninh Thư: “Họ đi đâu vậy?”
Ninh Thư nhìn Diệp Tích, gương mặt cô ta xanh lét, gương mặt vốn xinh đẹp bây giờ cũng trở nên khó coi.
Ninh Thư cảm thấy Diệp Tích cũng khá liều lĩnh, vì muốn cứu công ty của cha mình, mà chịu đựng sự dày vò này.
Phụ nữ cũng có ưu thế của phụ nữ, cơ thể phụ nữ là một thứ vũ khí, đó chính là vốn.
Thực ra mối quan hệ giữa Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích là mối quan hệ giữa tiền và sắc, cuối cùng dùng tình yêu để làm đẹp cho thôi.
“Họ đến bệnh viện.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Diệp Tích thấy đối phương không thèm để ý đến mình, nên chỉ còn biết đứng sang một bên.
Ninh Thư chờ mọi người quay về, trong đầu cứ lẩm nhẩm Thanh Tâm chú mãi, loại bỏ bụi bặm trong tâm hồn.
Cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, Ninh Thư nhìn thấy đủ mọi tình cảnh, nhìn thấy đủ thứ chuyện buồn vui.
Những người chịu hiến dâng linh hồn của mình để thay đổi số phận, đều là những người phải chịu những nỗi đau và oan uổng, những kẻ khiến người ủy thác phải đau khổ, đều là những người thân cận nhất của họ.
Thứ tình cảm này là thứ khó khống chế nhất, kiên định nhất nhưng cũng mềm yếu nhất, rất dễ bị phá hoại, bị biến chất.
Trông thấy nhiều sự việc, trong lòng Ninh Thư rất oán hận, rất phẫn nộ, những thứ cảm xúc này đều khiến cho linh hồn cô, khiến cho tâm linh cô dính vào cát bụi, khiến
cho tính nết của cô cũng có sự thay đổi.
Cô phải liên tục thanh lọc những thức rác rưởi trong tâm hồn mình.
Mới có thể duy trì được bản ngã vốn có của mình.
Một lúc sau, Cảnh Thiếu Trạch trở về, bước chân không hề dừng lại đi thẳng lên tầng, không cẩn thận sẩy chân, suýt nữa thì ngã nhào ra, hắn vội vàng đứng dậy rồi đi tiếp.
Cảnh Thiếu Trạch tự giam mình trong phòng ngủ, không muốn gặp bất cứ ai.
Ông Cảnh sợ Cảnh Thiếu Trạch nghĩ quẩn, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, thấy cửa phòng mở, Cảnh Thiếu Trạch nói: “Để con yên tĩnh một lát, con không yếu đuối đến mức tự sát đâu.”
Ninh Thư thấy ánh mắt của Cảnh Thiếu Trạch đờ đẫn, ánh mắt không còn một chút thần sắc, so với dáng vẻ thẫn thờ trước đây còn có phần đáng sợ hơn.
Ông Cảnh không nói câu nào thở dài một tiếng, chỉ có thể làm theo ý hắn.
Thấy bộ dạng như vậy, Ninh Thư có thể đoán ra kết quả không như ý, vừa mới có một tia hy vọng le lói, bây giờ hy vọng ấy lại bị dập tắt.
Cảnh Thiếu Trạch không rời khỏi phòng ngủ nửa bước, Ninh Thư chỉ có thể ngủ ở phòng khách, hôm nào cũng ngủ ngon ăn ngon.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch ngày nào cũng đặt thức ăn ở trước cửa phòng, Cảnh Thiếu Trạch sẽ mở cửa lấy thức ăn mang vào trong, ăn xong lại để bát đĩa ngoài cửa.
Trong phòng không có một động tĩnh nào, không ai biết Cảnh Thiếu Trạch ở trong đó làm gì?
Cảnh Thiếu Trạch là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ tới lớn đều thuận buồm xuôi gió, đột nhiên gặp phải sự đả kích quá lớn, không thể chịu đựng được.
Cảnh Thiếu Trạch còn không kiên cường bằng Nghê Tịnh, Nghê Tịnh từ nhỏ đã phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, không thể sinh con, áp lực này còn lớn hơn áp lực hiện tại mà Cảnh Thiếu Trạch phải gánh chịu, nhưng cô lại không lâm vào cảnh suy sụp như hắn.
Diệp Tích cũng lo lắng cho Cảnh Thiếu Trạch, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, thêm vào đó lại còn phải chịu sự dày vò hàng ngày của bà Cảnh.
Bà Cảnh bây giờ tìm mọi cách dày vò Diệp Tích, không cần khách khí với Diệp Tích, nói thẳng ra thì, mối quan hệ giữa Diệp Tích và bà Cảnh chỉ là một mối giao dịch, hoàn toàn không cần phải chịu đựng như vậy.
Đoán chừng cô ta đã yêu Cảnh Thiếu Trạch mất rồi, nên cô ta mới chịu đựng được sự dày vò của bà Cảnh.
Bà Cảnh rất ít khi làm phiền Ninh Thư, bởi vì Ninh Thư không cam chịu bị bà bắt nạt, thêm nữa, ông Cảnh cũng nhiều lần cảnh cáo bà, không được gây khó dễ cho Ninh Thư.
Hiện giờ tình trạng của Cảnh Thiếu Trạch như vậy, không được làm mất mối thông gia với Nghê gia.
Trước đây, Cảnh gia còn rất oai vệ hùng tráng, nhưng bây giờ cả gia đình không thể ra oai được nữa, Nghê Tịnh không thể sinh con, Cảnh Thiếu Trạch cũng vậy, hai người bây giờ đã cùng đẳng cấp với nhau rồi.
Nằm bẹp trong phòng chán chường nửa tháng trời, cuối cùng Cảnh Thiếu Trạch cũng bước ra ngoài, trước khi ra ngoài còn tắm rửa sạch sẽ, tuy rằng người có gầy đi đôi chút, nhưng tinh thần có vẻ khá hơn.
Ninh Thư nhướn mày nhìn Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch ôm lấy Ninh Thư, hít một hơi thật sâu: “Tịnh Tịnh, anh đã trở lại rồi.”
“Anh sẽ không suy nghĩ về vấn đề này nữa.” Cảnh Thiếu Trạch nói: “Anh còn phải sống với em đến đầu bạc răng long.”
Ninh Thư đẩy Cảnh Thiếu Trạch ra, đánh giá dò xét Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch phải chịu nhiều đả kích như vậy, trông mặt có kém hơn trước nhưng đã bình tĩnh hơn.
Cảnh Thiếu Trạch đã bước ra khỏi bóng tối, hay đã mang sự việc ấy giấu vào sâu tận trong đáy lòng?