Sản phụ này làm mọi thứ đều là vì vinh hoa phú quý, cho nên cũng sẽ không quật cường chịu đựng mọi thứ như Diệp Tích.
Còn nói muốn ở trong căn biệt thự xa hoa này để dưỡng thai.
Bà Cảnh tức đến xù lông, bà ta quát ông Cảnh: “Cái nhà này có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta, đứa bé trong bụng của cô ta còn không biết là nghiệt chủng từ đâu đến, nay lại còn dám đến để lừa gạt Cảnh gia.”
Người phụ nữ kia lập tức thề: “Đứa bé này chính là con của Cảnh tiên sinh, nếu mọi người không tin thì có thể đến bệnh viện để kiểm tra ADN trong nước ối.”
“Đứa bé này là người thừa kế tương lai của Cảnh gia cho nên việc tôi ở lại nơi này để dưỡng thai thì có gì sai chứ?” Người phụ nữ kia nở nụ cười, sau đó nhìn ông Cảnh bằng ánh mắt quyến rũ: “Chẳng lẽ Cảnh tiên sinh muốn cho con trai của mình phải chịu khổ sao.”
Bà Cảnh cảm thấy chóng mặt, nhưng vẫn không ngừng mắng mỏ đối phương: “Con của kẻ tiện nhân không biết xấu hổ như cô sẽ không có hậu môn.”
Bà Cảnh là một vị người phụ nữ cao quý ưu nhã, nhưng khi gặp phải chuyện này thì bà ta không thể bình tĩnh được, lúc này bà ta không khác gì một bà hàng cá ngoài chợ.
Từ sau khi biết Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh thì Bà Cảnh cũng đã mất đi sự ung dung, bình tĩnh trước đây, nay việc mà bà ta vẫn luôn lo sợ cũng đã xảy ra.
Điều này khiến cho bà Cảnh không thể chấp nhận được, cả đời này của bà ta còn cái gì nữa chứ?
“Được rồi.” Ông Cảnh cảm thấy không vui khi bà Cảnh nguyền rủa đứa bé kia, người phụ nữ kia bình tĩnh như vậy thì chắc chắn đứa bé kia là của ông rồi.
Bà Cảnh ngây người nhìn chồng mình, sau đó lại bắt đầu gào thét: “Tôi mới là người vợ đã cùng ông đi hết nửa đời người, nay ông lại vì con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia mà quát tôi.”
Bà Cảnh giơ tay ra để cào ông Cảnh, bởi vì móng tay của bà ta được chăm sóc cẩn thận và dài, nên khuôn mặt của ông Cảnh lập tức xuất hiện vài vết móng tay, hơn nữa còn có những vết cào khá sâu.
Ông Cảnh tát bà Cảnh một tát, khiến cho bà ta ngã xuống đất: “Nhìn xem bộ dạng lúc này của bà giống cái gì, đã thế lại còn dám cào tôi.”
Cảnh Thiếu Trạnh vội vã đỡ mẹ hắn đứng lên, sau đó phê bình ông Cảnh: “Cha, sao cha có thể đánh mẹ như thế chứ.”
Ông Cảnh cảm thấy khuôn mặt của ông ta vừa nóng vừa rát: “Con xem bà ta vừa làm gì.”
Bà Cảnh nhào vào lòng của Cảnh Thiếu Trạch mà khóc, Diệp Tích đứng ở bên cạnh cũng khẽ nhếch khóe miệng, nhưng rất nhanh đã trở lại như thường.
“Nếu như không để cho tôi dưỡng thai ở đây thì tôi chỉ có thể đi phá thai.” Người phụ nữ kia khẽ ưỡn bụng bầu của mình lên: “Mọi người phải nghĩ cho thật kỹ, dù sao thì đây cũng sẽ là người thừa kế tương lai của Cảnh gia.”
Con mắt của bà Cảnh trở nên đỏ ngầu: “Nếu cô có bản lĩnh thì đi phá thai đi, còn nếu cô dám ở lại đây thì tôi sẽ có cách khiến cho cô phải sinh non.”
Người sản phụ kia lùi về sau hai bước rồi mới nói tiếp: “Không ở đây cũng được, chỉ cần mọi người mua cho tôi một ngôi nhà để tôi có thể yên tâm mà dưỡng thai.”
“Cô nghĩ hay quá nhỉ.” Bà Cảnh kích động mà hét lên: “Muốn có nhà sao, nằm mơ đi.”
Ông Cảnh xoa trán, rốt cục phải vì đứa con mà thỏa hiệp, sau đó cùng người phụ nữ kia soạn thảo một bản hợp đồng, sau khi đứa bé ra đời thì cô ta sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với đứa bé, nhưng sẽ được một căn hộ và một khoản phí dinh dưỡng.
Nhưng nếu đứa bé kia không phải là của Cảnh gia thì hậu quả mà cô ta phải chịu sẽ vô cùng khủng khiếp.
Người phụ nữ kia sảng khoái gật đầu, khi rời khỏi còn cố ý đỡ thắt lưng, sau đó còn khiêu khích bà Cảnh.
Dáng vẻ phách lối này của cô ta khiến cho bà Cảnh suýt nữa phát điên, nếu như không phải là Cảnh Thiếu Trạch đang giữ bà ta lại thì bà Cảnh đã lao vào nhà bếp để lấy dao đâm chết người phụ nữ này rồi.
Thật là đáng ghét, tại sao trên đời này lại có một ả tiện nhân không biết xấu hổ như thế chứ.
Người phụ nữ kia đi rồi, bà Cảnh chỉ có thể trừng mắt nhìn chồng của mình, không ngừng khóc nháo hỏi xem có phải ông ta đã có gì với
con hồ ly tinh đó, có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ông Cảnh cảm thấy rất phiền nên trực tiếp đến công ty, đồng thời cũng giải quyết xong chuyện nhà cửa cho người phụ nữ kia để cô ta yên tâm mà dưỡng thai.
Cô ta cũng rất thông minh, nếu như giấy tờ nhà đất không phải do bản thân đứng tên thì sẽ lập tức đến bệnh viện để phá thai.
Ông Cảnh vì con mà cố gắng nhẫn nhịn, mua nhà người phụ nữ kia và để cô ta đứng tên trên giấy tờ bất động sản.
Đồng thời cũng tính toán, nếu như đứa bé kia không phải là con của mình thì ông ta sẽ khiến người phụ nữ này muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Ông Cảnh của không nói địa chỉ căn hộ mà ông ta mua cho người phụ nữ kia với người nhà, đặc biệt là bà Cảnh, vì sợ bà ta đến đó làm loạn.
Rõ ràng là chẳng có chuyện gì vậy mà bà ta lại cứ như người điên, không ngừng đập phá đồ đạc, làm cho cả nhà đều không được yên ổn.
Ông Cảnh không thể khống thế nổi cục diện lúc này, những chuyện như vậy không có xấu nhất mà chỉ có càng lúc càng trở nên xấu đi mà thôi.
Bà Cảnh thì không ngừng làm ầm ỹ, ông Cảnh vì muốn tránh bà ta nên cũng ít khi ở nhà, cả ngày đều ở trong công ty, đôi lúc sẽ đến nhà của người phụ nữ kia ngồi một lúc.
Bởi vì người đàn ông này có thể là người sẽ bao nuôi mình nên cô ta đối xử với ông Cảnh rất dịu dàng, ông Cảnh vì bị vợ làm phiền đến sợ nên lúc này lại cảm thấy có chút hưởng thụ.
Sau đó thì ông Cảnh thường xuyên lấy lý do là thăm con của mình để đến đây, thậm chí còn dẫn người phụ nữ này đi khám thai, còn bà Cảnh thì bị ông ta ném ở trong căn biệt thự xa hoa kia.
Bà Cảnh vốn vẫn luôn lo được lo mất, nay lại xuất hiện một người phụ nữ đến phá hư tình cảm vợ chồng của mình nên sao bà ta có thể chịu đựng được.
Ông Cảnh không về nhà thì bà Cảnh sẽ đến công ty để gây sự, cuối cùng không chỉ làm cho trong nhà chướng khí mù mịt, mà còn làm cho mọi người ở công ty cảm thấy hoang mang.
Lúc này mọi người trong Cảnh gia đều sống trong bầu không khí táo bạo mà điên cuồng, giống như một sợi dây cung bị kéo căng hết cỡ, có thể đứt bất cứ lúc nào.
So với Cảnh gia đang chướng khí mù mịt thì cuộc sống của Ninh Thư lại vô cùng nhàn nhã, không có việc gì thì sẽ ở nhà tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, hoặc là ra ngoài làm việc.
Trước đó có một người trong ban quản trị của Cảnh thị bán cổ phần của ông ta cho cô, sau đó cũng có vài vị cổ đông nhỏ tỏ ý cũng muốn bán cổ phần trong tay họ cho Ninh Thư.
Bầu không khí lúc này của công ty vô cùng kỳ quái, khiến cho mọi người có dự cảm không tốt, cũng không có bầu không khí phấn chấn làm cho mọi người tích cực hướng đến, hơn nữa tiền hoa hồng hàng tháng càng lúc càng ít, giá cổ phiếu của công ty thì không ngừng giảm xuống.
Một vài vị cổ đông nhỏ nghe nói Ninh thư dùng giá cao để thu mua cổ phần thì lập tức liên hệ với Ninh Thư, tỏ ý muốn bán cổ phần cho cô.
Nếu như bọn họ đã chủ động đến tìm thì Ninh Thư tự nhiên là phải ép giá, cũng sẽ không đưa giá cao như trước, mấy người kia thấy Ninh Thư ép giá thì lại càng cảm thấy công ty sắp phá sản rồi.
Bọn họ muốn sớm ngày bứt ra, cũng không thể giữ mãi cố phần đang rớt giá ở trong tay được, lại thêm giá của Ninh Thư đưa ra vẫn cao hơn giá ngoài thị trường nên bọn họ liền bán cho cô.
Đến bây giờ thì hai trăm triệu trong tay của Ninh Thư cũng không còn bao nhiêu, tất cả chỗ tiền đó đều được đổi thành cổ phần của Cảnh thị, hơn nữa số cổ phần đó đủ để Ninh Thư trở thành thành viên trong ban quản trị.
Cô cũng đã có quyền biểu quyết rồi.
Giờ chỉ cần đợi xem lúc nào thì tập đoàn Cảnh thị đổi tên thôi, dù sao cũng đã có người thèm muốn tập đoàn này rồi.
Ví dụ như cổ đông Lý, vị cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn, ông ta vẫn luôn muốn chiếm công ty và đổi tên nó thành Lý thị.