Kích phát cấm chế trong đan điền của cô, khiến cô đau sắp chết, bây giờ còn muốn cho cô Huyền Dương kiếm, ha ha ta cười vào mặt ngươi.
Biểu cảm của Ninh Thư mang sự hoài nghi: "Sư phụ, người thực sự sẽ cho đệ tử thần khí sao?"
Đây chính là thần khí, nói cho là cho à, chúng ta cũng không quen thân đến vậy.
Thanh Hoa Quân liếc mắt nhìn Ninh Thư: "Cho ngươi Huyền Dương kiếm dĩ nhiên không phải thực sự rồi, Huyền Dương kiếm là thần khí trấn phái của Hóa Tiên tông, không thể đưa cho ngươi."
"Nhưng ta đưa cho ngươi một cây Huyền Dương kiếm gần giống cái thật, chắc là cũng đủ để ngươi ứng phó với ma tộc."
Da mặt Ninh Thư không khống chế được mà run lên một cái, trong lòng cũng khá cạn lời, có cô phải còn phải cám ơn Thanh Hoa Quân không.
"Lấy được Huyền Dương kiếm ngươi rời khỏi Hóa Tiên tông đi, loài người không thể chứa chấp ma tộc." Thanh Hoa Quân duỗi tay ra, những thanh kiếm nhỏ xíu trong không trung hóa thành cái quạt giấy, bay vào trong tay Thanh Hoa Quân.
"Trên người của ngươi có huyết mạch của loài người, chúng ta là thầy trò, ta cũng không giết ngươi, cho ngươi thanh Huyền Dương kiếm giả ứng phó với ma tộc, từ nay về sau ngươi không nên xuất hiện ở Hóa Tiên tông." Thanh Hoa Quân lạnh nhạt nói.
Ninh Thư thật muốn hét lên cái đồ mặt dày không biết xấu hổ, rõ ràng muốn cô mang Huyền Dương kiếm đi bày mưu với ma tộc, hết lần này tới lần khác còn nói tha cho cô một lần, còn nói thầy trò tình cảm nữa chứ.
Ninh Thư vẫn không thể không nói lời cảm tạ Thanh Hoa Quân: "Cảm ơn sư phụ."
Bực quá đi mà.
"Đi ra ngoài đi." Thanh Hoa Quân không nhìn Ninh Thư, vung tay lên mở cửa điện ra.
Thân thể Ninh Thư bay ra khỏi đại điện, vừa ra khỏi cửa, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, gió thổi vào người, còn có chút lạnh lẽo, Ninh Thư mắc bệnh sốt rét rồi.
Ninh Thư đi về phòng của mình, nhìn thấy Ngọc Linh Nhi đang nâng thùng nước, cầm gáo nước tưới nước cho hoa tươi.
Ngọc Linh Nhi nhìn thấy mặt sắc tái nhợt của Ninh Thư, vội vàng hỏi: "Sư tỷ, có phải sư phụ giáo huấn tỷ không?"
Không, chỉ đánh nhau thôi.
"Sư tỷ, lời của sư phụ nói thì tỷ cứ nghe thôi, không nên để bụng, con người của ông ấy không được ngay thẳng cho lắm, thích dày vò đệ tử." Ngọc Linh Nhi an ủi Ninh Thư.
Bây giờ toàn thân Ninh Thư chẳng còn chút sức lực nào, đi được hai bước đã cảm thấy xương cốt của mình rất giòn, biết là cấm chế phát tác rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến vậy, định nói qua loa với Ngọc Linh Nhi hai câu rồi trở về phòng.
Ninh Thư há mồm, bên tai lại nghe thấy giọng của Thanh Hoa Quân truyền đến: "Ngọc Linh Nhi, tưới nước cho hoa xong chưa?"
Sắc mặt Ngọc Linh Nhi khó coi, dậm chân, nhấc thùng nước lên, nói với Ninh Thư: "Đại sư tỷ, ta đi tưới hoa trước đây."
"Nói nhiều, lại lề mề chậm chạp, đến cây cũng tưới luôn đi." Thanh Hoa Quân truyền âm nói.
Ngọc Linh Nhi lập tức nhấc thùng nước lên, không ngừng bận rộn khổ cực mà bắt đầu tưới hoa.
Ninh Thư trở lại phòng của mình, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện, linh khí vào trong thân thể, cảm giác cơ thể thoải mái hơn.
Ninh Thư không biết lúc nào Thanh Hoa Quân sẽ đuổi mình đi.
Giữa hai bên đã không còn như trước nữa, Thanh Hoa Quân cũng không coi Ninh Thư là đồ đệ nữa, trước đây còn hỏi thăm một chút tiến độ tu luyện của Ninh Thư, bây giờ lại ném Ninh Thư sang một bên không thèm để ý.
Ninh Thư đoán chắc là Thanh Hoa Quân đang tạo ám khí Huyền Dương kiếm rồi, đợi đến khi Huyền Dương kiếm được tạo ra rồi, cô sẽ phải rời khỏi Hóa Tiên tông.
Ninh Thư cũng không thèm để ý, đóng cửa ở trong phòng tu luyện, linh khí ở nơi đây rất nồng đậm, chắc là có trận tụ linh, ra khỏi đỉnh Thanh Hoa, về sau sẽ không tìm được một nơi tu luyện ưu việt như thế.
Ninh Thư thực sự hận không thể hút những linh khí này vào trong bụng mình, không để lại cho Thanh Hoa Quân một chút nào.
Nửa tháng sau, tiểu đồng đến tìm Ninh Thư: "Tiêu tiên tử, chân nhân gọi cô qua."
Ninh Thư chỉnh sửa lại quần áo, biết đã đến lúc rời đi rồi.
Cô không sợ rời khỏi Hóa Tiên tông, chỉ sợ Thanh Hoa Quân giam cô lại ở đỉnh Thanh Hoa.
Ra khỏi Hóa Tiên tông giống như trời cao mặc sức chim bay.
Đến đại điện, Ninh Thư hành lễ với Thanh Hoa Quân trước.
Ngọc Linh Nhi đứng ở một bên hành
lễ với Ninh Thư: "Sư tỷ."
Khi Ninh Thư nhìn thấy Ngọc Linh Nhi, hơi sửng sốt, chỉ nửa tháng không gặp Ngọc Linh Nhi, cảm giác Ngọc Linh Nhi đã cao lên rất nhiều, khoác trên mình bộ y phục màu xanh lục, đứng ở đó nhìn rất đẹp.
Ninh Thư đáp lễ: "Tiểu sư muội."
Thanh Hoa Quân cầm túi đựng đồ cho Ninh Thư, nói: "Thứ ngươi muốn đều ở bên trong, tự giải quyết cho tốt đi."
Ninh Thư tiếp được túi đựng đồ bay tới, cũng không tệ, không làm gì mà cũng được một không gian cất đồ, chắc là Thanh Hoa Quân sợ mình vác kiếm sau lưng trông quá nguy hiểm, bị người khác đoạt mất.
Suy nghĩ cũng chu đáo phết đấy.
Ninh Thư mím môi một cái: "Cảm ơn sư phụ."
Ngọc Linh Nhi có chút không cam lòng, nhìn thấy không gian đựng đồ trong tay Ninh Thư, lập tức quệt mồm nói: "Sư phụ thật bất công, chỉ cho sư tỷ không gian chứa đồ, không cho đệ tử."
Thanh Hoa Quân liếc mắt nhìn Ngọc Linh Nhi, trong tay xuất hiện một cái vòng tay, vòng tay hoa này văn tinh tế, rất công phu, nhìn là biết chất liệu làm bằng vàng rồi.
"Cái này là không gian chứa đồ cho ngươi." Thanh Hoa Quân nói.
Ngọc Linh Nhi rất vui vẻ tiếp nhận vòng tay, lật đi lật lại nhìn ngắm, đeo vào cổ tay, càng khiến cho cổ tay trên cánh tay nhỏ bé của nàng đẹp hơn.
"Cái này phải tế luyện, chỉ đeo trên tay cũng không phải là của ngươi." Thanh Hoa Quân nhìn thấy Ngọc Linh Nhi thích vật này như vậy, khuôn mặt mang theo ý cười: "Sao lại ngốc như vậy chứ."
Ninh Thư nhìn nhìn cái túi vải rách của mình, lại nhìn chiếc vòng tay của Ngọc Linh Nhi, thực sự muốn đập cái túi trông như thằng ăn xin này vào mặt Thanh Hoa Quân.
Không so sánh sẽ không đau lòng.
Được rồi, có được không một cái không gian đựng đồ cũng rất tốt rồi, cũ một chút cũng tốt, không thu hút sự chú ý của người khác.
Ninh Thư giắt cái túi không gian đựng đồ ở bên hông, lại hành lễ với Thanh Hoa Quân, nói: "Đệ tử cảm ơn sư phụ, sau này nhất định sẽ báo đáp sư phụ."
Thanh Hoa Quân không để ý lắm, biểu cảm lạnh lùng ừ một tiếng.
Ninh Thư nói: "Vậy đệ tử đi ạ."
"Đại sư tỷ, tỷ muốn đi đâu?" Ngọc Linh Nhi tò mò hỏi.
Thanh Hoa Quân ho khan một tiếng: "Vi sư để cho nó đi làm chút chuyện."
"Thì ra là như vậy." Ngọc Linh Nhi nói với Ninh Thư: "Sư tỷ trên đường phải cẩn thận một chút, về sớm nhé."
Ninh Thư nói: "Cảm ơn."
"Nên đi tu luyện rồi, còn ở đây làm gì?" Thanh Hoa Quân sai Ngọc Linh Nhi đi.
Ngọc Linh Nhi bĩu môi nói: "Đệ tử cáo lui." Sư phụ muốn nói gì với đại sư tỷ, còn không cho nàng biết nữa.
Ngọc Linh Nhi cảm thấy bầu không khí giữa sư phụ và đại sư tỷ rất kỳ quái, bước đi rất chậm, muốn biết hai người này muốn gì.
Thanh Hoa Quân vung tay lên, tống Ngọc Linh Nhi đi, đóng cửa lại.
Ngọc Linh Nhi đứng ở cửa, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, muốn làm chuyện gì vậy nhỉ, lại còn phải đóng cửa.
Ninh Thư lặng lẽ nhìn, Thanh Hoa Quân thực sự rất sủng ái Ngọc Linh Nhi, thứ tốt gì cũng giữ lại cho Ngọc Linh Nhi, thay Ngọc Linh Nhi suy nghĩ.
Thay Ngọc Linh Nhi chắn gió cản mưa.
Ngọc Linh Nhi là song linh căn, tư chất không có gì bứt phá, Thanh Hoa Quân tốn rất nhiều công sức tìm các bảo vật trên trời dưới đất, thay Ngọc Linh Nhi tẩy tủy lọc xương, biến Ngọc Linh Nhi trở thành đơn linh căn, tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng Ngọc Linh Nhi là một người không nhạy bén, luôn cảm thấy sư phụ thích trêu chọc mình, lúc nào cũng đả kích nàng, tìm mọi cách để dày vò nàng.
Đến khi Ngọc Linh Nhi lớn lên, sức mạnh lớn rồi, hai người kết thành đạo lữ.
Tiểu thỏ bạch bị lão hồ ly thịt vào bụng rồi.