Ninh Thư bắt một con thỏ, lột da nướng, cô còn cho thêm một chút gia vị, dầu ăn nên mùi rất thơm.
Ninh Thư xoay cây gậy cắm ngang qua con thỏ trong tay.
Vừa mới đánh nhau một trận với đại boss ở chỗ này, thực lực của nó ngang với thực lực của một con yêu thú Độ Kiếp kỳ, Ninh Thư bất phân thắng bại với nó.
Ninh Thư bị thương một chút, con yêu thú kia cũng bị Ninh Thư đánh cho khá thê thảm.
Đột nhiên, tai của Ninh Thư giật giật, cảm giác như có người đang đến gần.
Ninh Thư nhìn con thỏ đã chín, cô vừa cầm con thỏ lên gặm vừa sang bên đó xem xem có chuyện gì.
Ninh Thư ngồi trên cành cây, cô nhìn thấy một đám người đang đuổi theo một đứa trẻ, bộ dạng của đứa trẻ đó không quá 18 tuổi.
Trên người nó có vết máu, rõ ràng là đã bị thương, thế nhưng vẫn liều mạng bỏ chạy.
Ninh Thư nhìn thấy linh khí trên người nó có chút dao động, đến cả tu vi nhập môn cũng không có.
Những người đuổi theo sau lưng nó, là một số tu sĩ tu vi thấp, chắc là cũng không có nền tảng.
Đứa trẻ phía trước nhanh chóng bị đuổi kịp, nó bị mấy tên tu sĩ vây quanh.
Đối mặt với tình hình như vậy, trên mặt nó lộ ra vẻ u ám, chỏm tóc trước trán che đi ánh mắt của nó.
"Cái thứ nghiệp chướng ma tộc, ngươi hãy nộp mạng đi." Một tên tu sĩ cầm trong tay pháp khí trông giống như chiếc la bàn, hét về phía đứa trẻ.
Ninh Thư đang ngồi trên cây gặm thịt thỏ liền sửng sốt, cô cẩn thận quan sát cậu bé này, ma tộc?
Nó mím chặt môi, hung hăng nhìn đám người đuổi giết mình, ánh mắt âm u, nhìn bộ dạng nó như thể cả thế giới đều có lỗi với ta, ta phải hủy diệt cả thế giới này vậy.
Tên tu sĩ cầm kiếm đọc khẩu quyết, thanh kiếm múa trong không trung, sau đó lao về phía đứa trẻ, nó muốn tránh, nhưng lại bị mấy tên tu sĩ khác khống chế.
Trên mặt nó hiện lên vẻ tuyệt vọng, toàn thân toát ra ma khí, muốn dùng ma khí để đánh trả mấy tên kia.
Nhưng ma khí trên người nó thực sự không thể so bì được với ma khí thật sự, chênh lệch như ánh sáng mặt trăng với mặt trời vậy.
Ninh Thư ném đi một khúc xương đã được gặm sạch sẽ, khúc xương trực tiếp đụng trúng thanh kiếm đang hướng về phía đứa trẻ, thanh kiếm bị đánh bay, sau đó cắm sâu vào thân cây.
Đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, mấy tên tu sĩ nhìn xung quanh, chúng lên tiếng: "Là ai đang lén lút làm bậy."
Đứa trẻ thở ra một hơi thật mạnh, cũng nhìn xung quanh.
Ninh Thư xoa dầu mỡ trên hai tay vào gốc cây, sau đó từ trên cây nhảy xuống.
Mấy tên tu sĩ nhìn thấy Ninh Thư là một cô gái, lập tức cười lạnh một tiếng: "Bớt lo chuyện bao đồng đi, bằng không ngươi cũng sẽ phải chết đấy."
Đứa trẻ nhìn thấy Ninh Thư, trong lòng có chút thất vọng, còn tưởng là cao thủ nào, không ngờ lại là một nha đầu còn không cao bằng mình.
"Sao các ngươi lại giết hắn." Ninh Thư hỏi bọn chúng.
"Cút, đây không phải là lúc ngươi nên xen vào, nếu như còn không đi thì đừng trách bọn này không khách khí, khiến ngươi trở thành đồ chơi cho mấy vị ca ca ở đây." Một tên tu sĩ phóng túng, sỗ sàng liếc nhìn thân thể Ninh Thư.
Nét mặt của Ninh Thư không hề biểu lộ cảm xúc, cô phóng ra kình khí, giáng một cái bạt tai lên mặt tên tu sĩ kia, tên tu sĩ kia bị đánh đến mức đâm sầm vào gốc cây rồi ngã nhào xuống đất, răng trong miệng rơi ra.
Những tên còn lại thấy Ninh Thư lợi hại như vậy thì nhịn không được mà biến sắc.
"Vị tiền bối này, tên này là nghiệp chướng mà ma tộc để lại, người của ma tộc đắc ý chém giết không thôi, đã làm phiền đến tiền bối rồi, mong tiền bối thứ tội." Nhìn thấy Ninh Thư dùng đòn mạnh cước nhẹ đánh bại tên lợi hại nhất trong đám bọn họ.
Biết rằng không thể sống tốt đẹp trong tay Ninh Thư nên bọn chúng liền thay đổi thái độ.
Ninh Thư nhìn đứa trẻ kia, ánh mặt họ chạm nhau, nó mím chặt môi, ánh mắt tối tăm vô cùng, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngang ngược.
Thấy Ninh Thư nhìn chằm chằm đứa trẻ, một tên tu sĩ nói: "Tiền bối, tên này là tạp chủng giữa người và ma, mẹ của hắn thông dâm với một tên ma tộc cấp thấp. Thật phóng túng, mẹ của hắn lại lén lút sinh ra hắn, loại người này không chuyện ác nào là không làm, cố tình làm loạn, người dân trong làng nhờ chúng ta diệt trừ
mối nguy ngại này."
Ninh Thư đã sáng tỏ, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ ngỗ nghịch, trong lòng muốn giết nó cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Đứa trẻ nghe tên tu sĩ kia nói, gương mặt càng trở nên u ám, bộ dạng chán đời, hận không thể tự biến mình thành cái lò luyện đan để nung chảy cả thế giới này.
Ninh Thư ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Tên này cứ giao cho ta xử lý."
"Chuyện này..." Mấy tên tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, một tên tu sĩ có ý làm khó nói: "Người trong thôn mời bọn ta đến xử lý hắn, nếu như không thể nhìn thấy thi thể của hắn, bọn ta sẽ khó mà ăn nói với người trong thôn được."
Trong lòng Ninh Thư cười nhạo một tiếng, tu sĩ vẫn còn quan tâm đến người phàm như thế nào sao, Ninh Thư nhàn nhạt nói với chúng: "Các ngươi muốn để ta ra tay ư?"
"Tiền bối, đây là người của ma tộc, bọn ta nhất định phải trừ khử hắn." Một tên tu sĩ nói.
Ninh Thư mất bình tĩnh, giáng một cái bạt tai xuống làm cho tên tu sĩ bay ra xa.
"Ngươi qua đây." Ninh Thư nói với đứa trẻ.
Đứa trẻ nhìn xung quanh, sau đó đi về phía Ninh Thư, hai bên đều là chỗ chết, nó chọn chết trong tay Ninh Thư.
"Ta sẽ xử lý tên này." Ninh Thư nắm lấy cổ áo nó kéo đi.
Thật không ngờ cảm giác nắm cổ áo người khác sảng khoái đến vậy, thảo nào Thanh Việt thích nắm cổ áo cô như vậy.
Đứa trẻ giãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi sự khống chế của Ninh Thư, bị một nha đầu còn không cao bằng mình nắm lấy cổ áo, quả thực là...
Mặt nó đỏ lên.
Ninh Thư buông tay ra khỏi cổ áo nó, cô hỏi: "Ngươi là kết tinh của người và ma ư?"
Đứa trẻ lạnh lùng nói: "Muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi, ta chính là người của ma tộc."
"Vì sao ngươi không cho rằng mình là con người?" Ninh Thư cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nó cười nhạo một tiếng: "Con người, từ trước đến nay ta chưa bao giờ coi mình là con người, ta chỉ tiếc rằng mình không phải là người của ma tộc, bằng không ta đã hút hết dương khí của con người rồi."
Ninh Thư:...
Nó chắc là đã chịu nhiều tổn thương, nhưng mà đó cũng là chuyện thường, người và mà không đội trời chung, thủy hỏa bất dung, những người mang trong mình cả dòng máu của con người và ma tộc chính là biến dị.
Ở cùng loài người thì bị coi là ma tộc khiến người ta căm ghét, còn ở ma tộc thì lại là loại tạp chủng hạ đẳng hèn mọn, ở chỗ nào cũng sống rất khó khăn.
Những ngày Tiêu Tố Tố sống ở ma tộc có thể nói là vô cùng khổ cực lầm than.
Ninh Thư nói: "Ta cũng mang hai dòng máu."
Đứa trẻ ngạc nhiên: "Ta không tin."
Trên người Ninh Thư cũng chầm chậm toát ra ma khí, đứa trẻ trợn tròn mắt nhìn Ninh Thư: "Vậy tại sao ngươi có thể lợi hại như vậy?"
"Tự tu luyện." Ninh Thư nói.
Nó tối mặt: "Không thể nào."
Thân thể Ninh Thư dần dần trở lại như ban đầu, cô nhìn nó từ trên cao xuống: "Ta còn mạnh hơn ngươi tưởng đấy."
Đứa trẻ ngửa đầu, ánh mắt rung rung, nó quỳ phịch một tiếng trước mặt Ninh Thư: "Xin người nhận con làm đồ đệ, con cũng muốn mạnh hơn."
Vẻ mặt Ninh Thư tỏ ra nhạt nhẽo: "Đợi ngươi mạnh lên rồi ngươi sẽ có thể đi báo thù cả thiên hạ có phải không?"
Nó không hiểu báo thù thiên hạ là ý gì, nhưng vẫn có thể hiểu hai chữ báo thù, nó trầm thấp nói: "Bọn chúng giết mẹ con rồi."
Ninh Thư lắc đầu: "Ta không nhận đồ đệ."
"Cầu xin người, con sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì." Nó dập đầu xuống đất: "Con muốn trở nên mạnh mẽ hơn, vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi không ai dám hô đánh hô giết mình nữa."
Mạnh lên thì mới có thể nắm giữ lấy mạng sống của chính mình.