Sự cám dỗ của thần khí thực sự là quá lớn, làm con người trở nên điên cuồng, nhất là khi chủ nhân của thần khí cũng không mạnh cho lắm, rất nhiều người đều muốn thử sức, nói không chừng bản thân có thể đoạt được thần khí.
"Tỉnh lại đi, chúng ta bị truy sát rồi." Ninh Thư nói với Giang Lạc đang tu luyện đến xuất quỷ nhập thần.
Giang Lạc mở mắt, nó cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, nhưng cũng theo đó mà nó đang rất đói.
"Sư tôn, đệ tử đói quá." Giang Lạc nói, nó cảm thấy bây giờ nó còn đói hơn cả lần bị đói hai ngày trước đây.
Ninh Thư thấy trạng thái của nó bây giờ chính là di chứng của việc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Ninh Thư lấy ra mấy lọ Tích Cốc đan đưa cho nó.
Giang Lạc ăn hết lọ này đến lọ khác mới có thể xoa dịu được cơn đói.
Ninh Thư ra khỏi phòng thì nhìn thấy xung quanh bị bao vây bởi rất nhiều tu sĩ, tên tu sĩ có máu mặt trong Thần Phong tông lúc trước lại đuổi theo tới tận đây, xem ra Thần Phong tông rất muốn có được Khai Thiên rìu.
Ninh Thư vừa suy nghĩ, Khai Thiên rìu đã xuất hiện trong tay cô, Khai Thiên rìu vừa xuất hiện, cả đám tu sĩ liền bắt đầu náo động.
Ánh mắt bọn nọ nóng hầm hập nhìn chằm chằm Khai Thiên rìu trên tay Ninh Thư.
Tên tu sĩ có máu mặt trong Thần Phong tông nói: "Giao rìu thần cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không Thần Phong tông chỉ có thể thông báo với các môn phái khác, để cả loài người tiến hành xử lý các ngươi."
"Đây là người của ma tộc, người của ma tộc đều đáng bị giết chết, giao rìu thần ra đây, giao cả tên ma tộc này ra nữa, lúc đó ta sẽ bỏ qua cho các ngươi." Tên tu sĩ ra vẻ trượng nghĩa nói.
Trước đây hắn hiểu rất rõ về thôn dân ở chỗ này, hắn biết Giang Lạc là nửa người nửa ma.
Khuôn mặt Giang Lạc trở nên thâm trầm, nó mím chặt môi, ánh mắt nhìn tên tu sĩ kia tràn đầy sát ý.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nắm lấy Khai Thiên rìu chầm chậm bay lên, cô lớn giọng nói: "Hôm nay là ngày Trường Sinh môn chiến đấu để giành lấy uy phong."
"Giang Lạc là đệ tử của Trường Sinh môn, không đến lượt ngươi hô đánh hô giết." Ninh Thư giơ Khai Thiên rìu lên, lau lưng cô tạo thành cái bóng vô cùng lớn của chiếc rìu, cái bóng này mang theo áp lực mạnh mẽ, dường như có thể đập tan cả bầu trời.
Để có thể tỏ rõ uy lực của bản thân, Ninh Thư rút toàn bộ kình khí trong cơ thể ra, kình khí bàn long sát nhập vào chiếc rìu to lớn, làm cho chiếc rìu càng trở nên lớn hơn, che khuất cả bầu trời.
Tên tu sĩ có máu mặt trong Thần Phong tông ngẩng đầu nhìn cái bóng khổng lồ của chiếc rìu, toàn thân tự động run lên, nếu như hắn có thể đoạt được chiếc rìu thần, Thần Phong tông của hắn có thể trở thành đệ nhất tông môn, nếu như hắn có thể đoạt được chiếc rìu, hắn cũng có thể phản bội Thần Phong tông.
Uy lực của chiếc rìu khổng lồ càng ngày càng mạnh, dường như mang cả trời đất giáng vào đám người kia, nhìn thấy tình thế này, rất nhiều tên tu sĩ không hề mạnh mẽ chống cự lại mà nhanh chóng tránh đi.
Hơn nữa, sự công kích của thần khí không phải muốn chống lại là chống lại được.
Bóng rìu to lớn giáng xuống mặt đất, dưới chân liền chấn động, có một số tên không kịp chạy liền trực tiếp bị trận cuồng phong mà chiếc rìu tạo ra cuốn bay đi rất xa.
Ninh Thư giơ chiếc rìu về phía tên tu sĩ của Thần Phong tông, phiền nhất chính là những người lấy danh nghĩa chính đạo chốn trần gian, giả vờ như đứng về phía chính nghĩa để đạt được mục đích của bản thân.
Không phải hắn muốn đoạt được chiếc rìu trong tay cô hay sao, đã ăn cướp còn thích la làng, đúng là loại người không biết xấu hổ.
Hôm nay Ninh Thư nhất định phải dạy cho tên này một bài học, là người của một môn phái tiên phong đạo cốt, thế mà hắn lại biến mình thành thứ gì thế này.
Tên tu sĩ thấy Ninh Thư xông về phía mình, hắn cũng lấy pháp khí của bản thân ra, giao chiến với Ninh Thư.
Ninh Thư không hề cố kỵ, cô dùng Khai Thiên rìu đánh lên pháp khí của đối phương, mỗi lần đánh xuống, pháp khí của hắn đều bị chấn động.
Tên tu sĩ tức muốn chết luôn, đây là pháp khí đi theo tính mạng của hắn, bị người ta chém mạnh như vậy, mặc dù thứ chịu tổn thương là pháp khí, nhưng mà nó ảnh hưởng đến sức mạnh của hắn rất nhiều.
Ninh Thư giơ cao cán rìu, Khai Thiên rìu khẽ chấn động, phát ra âm thanh rõ ràng, bóng rìu xen lẫn với sức mạnh của bàn long, chém về phía tên tu sĩ.
Con
ngươi của tên tu sĩ co rút, hắn bị sức mạnh kinh khủng đó dọa đến nỗi mặt mũi tái nhợt, chỉ có thể dùng pháp khí của chính mình chống lại nó.
Bóng rìu chém mạnh lên pháp khí của hắn, tạo ra một âm thanh vô cùng lớn, tên tu sĩ mặt càng đỏ lên, hắn "phụt" một tiếng rồi nôn ra một ngụm máu tươi, pháp khí của hắn cũng bị đập hỏng, vỡ ra thành nhiều mảnh luôn rồi, pháp khí này muốn sửa cũng không sửa nổi.
Tên tu sĩ liền lấy ra một tấm bùa chú, sau đó chỉ trong nháy mắt hắn đã biến mất.
Vốn dĩ cô còn đang muốn nhìn bộ dạng nửa đường bỏ cuộc của tên tu sĩ đó thế nhưng hắn đã chạy mất rồi.
Ninh Thư cầm lấy chiếc rìu, chiếc rìu hơi rung lên, sau đó phát ra tiếng ong ong, việc này làm cho không ít tên tu sĩ líu lưỡi.
Thân thể của Ninh Thư cũng mới 17, 18 tuổi, trên mặt còn mang nét trẻ con, lúc cầm rìu đánh người thì hung hãn miễn bàn.
Ninh Thư vác chiếc rìu lên vai, ánh mắt đảo qua hết cả đám người, những người bị Ninh Thư nhìn đều tránh đi, những tu sĩ thực lực hơi yếu một chút thì quyết định đứng yên quan sát một chút đã, đương nhiên là không thể từ bỏ thần khí rồi, đây là cơ duyên bao nhiêu năm mới có một mà.
Nếu bỏ qua cơ hội này cả đời sẽ hối hận.
Chỉ trong chốc lát, những người bao vây xung quanh ngôi nhà đều rút lui, nhưng Ninh Thư vẫn có cảm giác bị nhìn trộm, dĩ nhiên là sẽ có những người núp trong bóng tối mà không xuất hiện rồi.
Ninh Thư thu chiếc rìu về đan điền, cô giơ ngón tay cái ra với Thanh Việt: "Vẫn là ngươi lợi hại."
Khai Thiên rìu mạnh đến nỗi mà ai ai cũng mơ ước, không trừ một ai.
"Sau này ngươi bớt chế tạo thần khí đi, nếu như lại chế tạo ra thì chắc chắn sẽ dẫn đến gió tanh mưa máu đấy." Ninh Thư nói.
Thanh Việt lặng lẽ nhìn Ninh Thư: "Sức mạnh của cô hơi yếu, căn bản là không thể phát huy hết sức mạnh của Khai Thiên rìu."
"Ừm, ta sẽ cố gắng để không vùi dập Khai Thiên rìu." Ninh Thư cười nói: "Kể từ bây giờ trở đi, Khai Thiên rìu sẽ là thần khí trấn phái của Trường Sinh môn."
Giang Lạc tiếp lời: "Sư tôn, người thật lợi hại."
"Ngươi cũng có thể lợi hại như thế, loại công pháp này rất lợi hại, nhưng không thể truyền cho người ngoài, bằng không Trường Sinh môn lấy cái gì làm chỗ dựa." Ninh Thư nói, mục đích cô lập nên Trường Sinh môn chính là muốn để cho những người có số mệnh như Tiêu Tố Tố có thể dựa vào Trường Sinh môn mà thay đổi vận mệnh của bản thân.
Những người giống như Tiêu Tố Tố có thể tồn tại nơi kẽ hở giữa con người và ma tộc, đây có khi lại là cánh cửa thuận tiện mà thế giới đã mở ra cho họ, vậy tại sao không sử dụng chứ.
Giang Lạc quỳ xuống, lập thệ: "Đệ tử xin thề với trời, tuyệt đối sẽ không tiết lộ công pháp này cho con người và ma tộc biết."
Ninh Thư gật đầu: "Đứng dậy di."
"Có thể truyền cho nửa người nửa ma phải không ạ?" Giang Lạc hỏi cô.
Ninh Thư trả lời: "Nếu như người đó có thể tu luyện thì cũng tốt, kể từ bây giờ ngươi chính là đại sư huynh của Trường Sinh môn."
Thanh Việt hỏi Ninh Thư: "Tiếp theo sẽ làm gì?"
"Đi chiêu mộ đệ tử, Trường Sinh môn cần được mở rộng." Ninh Thư nghĩ một chút rồi nói: "Đến chỗ tiếp giáp giữa con người và ma tộc."
Thanh Việt vẫn là câu nói: “Tùy cô.”
Ninh Thư nhìn Thanh Việt, nói: “Ngươi có việc gì phải làm không, không cần đi theo ta đâu.”
Thanh Việt nói: “Ta không có việc gì phải làm. Ta muốn đi theo cô để tìm hiểu về không gian… thế giới như cô nói.”
Ninh Thư gật đầu: “Vậy được. Ta còn sợ làm mất thời gian của ngươi.”
Ba người ra khỏi nhà của Giang Lạc, Giang Lạc quay đầu lại nhìn căn nhà cũ kỹ, quay lại đi theo Ninh Thư.