Ninh Thư đầu tiên là vơ vét linh thảo trong ruộng, nhân sâm gì đó đều được trồng ở nơi linh khí dồi dào trong ruộng thuốc.
Nhìn tông môn trống trải, phải thu thập các loại thư tịch, pháp khí, dù sao có quá nhiều thứ cần phải bổ sung.
Gây dựng một cái tông môn thực sự quá khó khăn mà.
Một môn phái cường đại là phải trải qua từng đời từng đời tích lũy cùng trưởng thành.
Ninh Thư để hai đệ tử ở lại môn phái tu luyện, chăm sóc thật tốt cho đứa bé, chính mình thì ra ngoài tìm đệ tử.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư nói rằng: “Ta đi cùng với cô.”
“Cũng được, bây giờ chúng ta đi Hắc thành.” Ninh Thư nói.
Thanh Việt gật đầu, nắm lấy cổ áo Ninh Thư, chớp mắt đã biến mất.
Ninh Thư rất không vui, dù sao cô cũng là một người có đệ tử, cứ bị nắm cổ áo như vậy thật là mất mặt.
Ninh Thư vừa đến Hắc thành thì nghe nói Hồng Đồ tu sĩ muốn cứu cái ấy ấy của hắn, đã thử nhiều lần nhưng không có kết quả, trừ khi hắn có thể tu luyện tới cảnh giới thân thể tự khôi phục, nhưng trước đó, không biết hắn phải làm thái giám bao nhiêu lâu.
Hồng Đồ tức đến mức cả ngày đều nổi giận, nói muốn chém Ninh Thư thành ngàn mảnh.
Ninh Thư tỏ vẻ chẳng phải là thích hành hạ phụ nữ hay sao, nhìn ngươi bây giờ không có cái kia, chơi thế nào được nữa.
Nhưng Ninh Thư tới Hắc thành không phải để đánh nhau, mà là đi tìm đệ tử, ở Hắc thành, có một ít ăn mày là nửa người nửa ma, không có cách để sinh tồn, chỉ có thể đi ăn xin.
Nhưng dù có là ăn mày cũng không thể để người ta biết là nửa người nửa ma, biết rồi thì sẽ không có đồ ăn mà ăn nữa.
Ninh Thư nhìn một chút, chọn những đứa trẻ có nhân phẩm tương đối tốt một chút, có trai cũng có gái, trực tiếp mang về môn phái.
Lại mua rất nhiều sách mang về, dạy những đệ tử này biết chữ, đọc sách, các loại các dạng thư tịch, luyện đan hoặc luyện khí, các loại giai thoại.
Những thứ mua về Ninh Thư đều bỏ hết vào Tàng Thư các.
Mang đệ tử mới nhận trở về, để Giang Lạc và Lý Thư Lan đến hỗ trợ chăm sóc, để hai người dạy những đệ tử này cách tu luyện.
Giang Lạc là đại đệ tử, Ninh Thư giao toàn bộ việc lớn nhỏ của môn phái cho hắn quản lý, Lý Thư Lan ở bên cạnh trợ giúp, còn phải chăm sóc sư huynh mình.
Nói tóm lại là cả hai người đều vô cùng bận rộn.
Giang Lạc bây giờ giống như một cô giáo nhà trẻ vậy, quản một nhóm lớn trẻ con, không phải Ninh Thư không muốn thu nhận những đứa trẻ tuổi lớn hơn một chút, mà là càng lớn sẽ càng không trung thành với môn phái.
Ninh Thư cũng bề bộn nhiều việc, bởi vì tài nguyên của Trường Sinh môn rất ít ỏi, cô muốn đi ra ngoài tìm bảo vật, nhìn thấy bảo vật, lập tức đào lên mang về trồng trong vườn thuốc.
Gặp phải một vài loại đặc biệt quý hiếm, Ninh Thư cũng sẽ thu vào, dự định khi nào có được không gian ảo sẽ đi đổi đồ vật.
Lúc rảnh rỗi, Thanh Việt còn có thể giúp Ninh Thư luyện chế một ít pháp khí, sau đó đặt ở Pháp Khí các, thỉnh thoảng sẽ luyện một ít đan dược.
Nói chung là toàn bộ môn phái bị Ninh Thư đảo lộn một hồi, đã có chút dáng vẻ, chỉ có thể nói từ một cái giá rỗng, La Mã không phải một ngày là có thể xây xong, môn phái cũng vậy.
Chỉ có thể từ từ phát triển.
Nhưng khi nhìn những đệ tử này quỳ gối trước mặt mình gọi mình hai tiếng “sư phụ”, trong lòng Ninh Thư vô cùng vui vẻ, những người này đều là đệ tử của cô đó.
Về sau nếu muốn có nhiều đệ tử hơn thì môn phái phải càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Ninh Thư hiện tại cũng không đi đâu nữa cả, chỉ ở trong môn phái chuyên tâm tu luyện, dạy dỗ Giang Lạc và một đám đệ tử.
Thực lực của Ninh Thư bây giờ so với Đại Thừa kỳ đã khá tương đương rồi, bàn long kình khí trong đan điền đã triệt để biến thành trong suốt, căn bản không thể nhìn thấy.
Đương nhiên lấy thực lực bây giờ của Thanh Việt, hắn chỉ nhìn một cái là có thể biết được bàn long nằm ở chỗ nào, nhưng không có ai có thực lực cường đại hơn Thanh Việt để có thể nhìn thấy kình khí bàn long.
Người đánh lén đến sẽ không có khả năng chống đỡ.
Thực lực của Giang Lạc trong hàng đệ tử là cường đại nhất, Ninh Thư lại chọn những đệ tử có tư chất khá một chút, làm đệ tử đích truyền của mình, không thể cứ để Giang Lạc dạy dỗ.
Ninh Thư cũng không nói được gì, trong lòng đối với Giang Lạc có loại cảm giác không nói ra được, cảm giác này cũng không tốt.
Ninh Thư muốn thử xem có thể khế
ước được yêu thú hay không, nhớ lại xem ở thể giới Ngụy Lương Nguyệt kế ước linh thú như thế nào.
Chỉ là không biết có cùng một loại phương pháp hay không.
Ninh Thư bắt một con đại yêu thú có thực lực cường đại, thử xem có thể khế ước hay không?
Thử một lúc, vẫn không được.
Ninh Thư suy nghĩ một chút liền hiểu, trời cao đúng là rất công bằng, yêu thú linh thú thấp kém, tuy cường đại, nhưng cũng không nên bị người sử dụng như nô dịch.
Hơn nữa đây còn là thế giới có ba phe người – ma - yêu, phá vỡ sự cân bằng của quy luật tự nhiên.
Nếu không được thì là không được, không thể dựa vào yêu thú mà phải dựa vào chính mình.
Ninh Thư ngày ngày đều tu luyện sau đó thì dạy dỗ đệ tử, ở trong núi không biết năm tháng, Thanh Việt nói với Ninh Thư, hai tộc người và ma khai chiến rồi.
Loài người và ma tộc cứ cách một thời gian sẽ khai chiến một lần, tranh đoạt địa bàn.
Ninh Thư trên mặt mang nụ cười, cuối cùng cũng đến ngày này rồi, rốt cuộc cũng phải trở lại báo thù.
Ninh Thư suy nghĩ một chút rồi mang theo Giang Lạc và mấy đệ tử có tu vi hơi cao một chút tham gia hỗn chiến.
Dù sao cũng phải lan tỏa danh tiếng của Trường Sinh môn.
Trở thành người lợi hại nhất.
Ninh Thư bước lên linh thuyền mà Thanh Việt chế tạo, đoàn người hướng về tới điểm đích.
Khi đoàn người Ninh Thư đến địa điểm giao chiến, ma tộc cùng loài người đang trong thế giằng co.
Ninh Thư trực tiếp mang linh thuyền chạy tới chính giữa, cao giọng nói: “Chuyện lớn như vậy sao không có ai báo cho Trường Sinh môn.”
Người ở chỗ này đều là vẻ mặt thờ ơ, căn bản không để ý đến Ninh Thư.
Ninh Thư quét mắt qua loài người ở bên này, nhìn thấy Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi, uy áp cả người Ngọc Linh Nhi cũng không kém, có thể đoán được đã trở thành đơn linh căn.
Thanh Hoa Quân vẫn giống như trước kia mang dáng dấp tiên nhân, vẻ mặt có chút kinh ngạc, hình như không quá chắc chắn người này có phải là đồ đệ của hắn hay không.
Một số người nhìn thấy Ninh Thư, bắt đầu châu đầu ghé tai, một tu sĩ trong đó đứng ra nhìn Ninh Thư nói: “Trưởng lão Thần Phong của ta có phải là do ngươi đánh bị thương không?”
Ninh Thư híp mắt cười nói rằng: “Hắn muốn cướp thần khí trấn phái của Trường Sinh môn ta, ta chỉ là đánh hắn bị thương, chưa giết hắn là may rồi.”
Nghe thấy Ninh Thư nói tới thần khí, loài người bên này đã có chút rối loạn, từng người một đánh giá Ninh Thư, tiện thể đánh giá người bên cạnh Ninh Thư là Thanh Việt, còn có mấy tiểu đệ tử.
“Mọi người như vậy là muốn khai chiến à?” Ninh Thư trên mặt mang theo sự lo lắng: “Ta cũng không biết là nên giúp bên nào?”
Mọi người nhìn Ninh Thư giống như một tên tâm thần.
“Tiêu Tố Tố, ngươi đang làm cái gì vậy?” Một ma tộc nhìn Ninh Thư, khuôn mặt anh tuấn không có gì sánh được, ánh mắt tà khí mà nghiêm nghị, toàn thân mang theo một luồng hơi thở cường đại.
Ninh Thư nhìn ma tộc này, đây hẳn là cha của Tiêu Tố Tố, người đã để lại cấm chế trên người Tiêu Tố Tố.
Ninh Thư lấy Huyền Dương kiếm từ trong không gian ra, nói: “Ma tộc phụ thân, ta đã tìm được Huyền Dương kiếm, là lão già Thanh Hoa Quân sư phụ của ta hắn cho ta.”
Lời này của Ninh Thư vừa nói ra, người của Hóa Thiên tông đều nhìn Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân mím môi một cái, sắc mặt thờ ơ, tay nắm chặt cây quạt, lạnh nhạt nhìn Ninh Thư.
Ngọc Linh Nhi bên cạnh Thanh Hoa Quân khuôn mặt mang theo khó hiểu, nhân loại này rõ ràng là đại sư tỷ của nàng, chỉ một thời gian không trở về, sao bây giờ lại trở thành đệ tử của Trường Sinh môn?
Cha Tiêu Tố Tố nhìn thấy kiếm trong tay Ninh Thư, có chút kinh ngạc, nhưng có thể có được Huyền Dương kiếm chính là một niềm vui ngoài ý muốn, nhất là trước khi khai chiến, càng có thể đả kích sĩ khí của loài người.
Cha Tiêu Tố Tố nói rằng: “Vậy ngươi mau mang Huyền Dương kiếm tới cho ta.”