Ninh Thư không muốn để Vương Bác bị người ta cười nhạo, người ta cười nhạo mình bị cắm sừng, hơn nữa còn trong trường hợp như thế này.
Đặc biệt là bây giờ Vương Bác rất thích Thái An Kỳ, bị đả kích rất lớn.
Lúc mà đối phó với Thái An Kỳ, phải bảo đảm mình sẽ không bị uy hiếp.
Vương Bác sau này khi đã ly dị với Thái An Kỳ, vẫn còn phải kết hôn nữa.
Không thể vì một cuộc hôn nhân thất bại mà đã cảm thấy thế giới là một màu u tối.
Ninh Thư ra khỏi khách sạn gọi xe về nhà.
Về tới nhà, Vương Bác đã ở nhà, Ninh Thư hỏi: "Con về lúc nào vậy?"
Vương Bác vuốt tóc: "Con vừa mới về, An Kỳ đâu?"
Ninh Thư cười một cái nói: "Nó đi chơi với hội chị em rồi, mẹ vừa mới qua chỗ dì Lý nói chuyện một lúc, mẹ nấu cho con tô mì ăn tạm nhé."
Vương Bác vâng một tiếng, ngồi trên ghế sofa lấy điện thoại di động ra gọi cho Thái An Kỳ, nhưng gọi rất nhiều lần đều tắt máy.
Vương Bác nhíu chặt lông mày hỏi Ninh Thư ở trong bếp: "An Kỳ có nói với mẹ cô ấy đi đâu không, con gọi cho cô ấy nhưng không được."
Ninh Thư nói: "Chắc là điện thoại hết pin, mì chín rồi con ăn đi."
Ninh Thư bưng tô mì đi ra, trong lòng Vương Bác không được tốt cho lắm, như người mất hồn, rất nhanh ăn hết tô mì rồi đi luôn.
Ninh Thư gọi Vương Bác lại, vỗ vỗ vai Vương Bác, vừa cười vừa nói: "Đừng vất vả quá, đợi An Kỳ về, mẹ sẽ nhắc nó gọi điện cho con."
Ninh Thư lén truyền khí công vào người Vương Bác, đường khí công này chỉ bé như cọng tóc, lúc đầu ở hiện đại năng lực này không nhiều, căn bản cũng không thể tu luyện ra khí công được, đủ để tu luyện ra khí công phải là một người rất kiên trì luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Vương Bác cười với Ninh Thư nói: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."
Ninh Thư gật đầu: "Đi làm đi con."
Vương Bác vừa đi, nụ cười trên mặt Ninh Thư vụt tắt, lấy chỗ mì còn thừa lại trong nồi ra ăn.
Sau khi ăn xong, Ninh Thư trở vào phòng tu luyện.
Thái An Kỳ đến tận chiều tối mới về nhà, Ninh Thư nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc, mở cửa ra thấy Thái An Kỳ tươi cười rạng rỡ, xách túi đồ trên tay rất hào hứng.
Nhiều túi như vậy, hơn nữa lại toàn đồ hàng hiệu, chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền đây?
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ rất xinh đẹp, hỏi: "Sao mua nhiều đồ như vậy, chỗ này chắc không ít tiền nhỉ."
"Con đi lên phố mua cùng với mấy chị em thân thiết, không đáng bao nhiêu tiền, đều là đồ rẻ cả." Thái An Kỳ vuốt ve tóc mình, không mấy để ý nói.
Ninh Thư: →_→
Thật sự coi cô là một bà già quê mùa không biết gì sao.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Vương Bác gọi cho con nhưng không được, sao con lại tắt điện thoại thế."
Thái An Kỳ đảo đảo con ngươi, lấy điện thoại ra xem: "Ôi, chắc lúc đi mua sắm không để ý tới điện thoại đã hết pin."
Ninh Thư chỉ là nhíu mày, nói: "Gọi cho Vương Bác một cuộc đi, nó đang chờ điện thoại của con đấy."
"Vâng..." Thái An Kỳ hai tay xách túi đồ vào phòng ngủ, dùng chân móc một cái đóng cửa lại.
Ninh Thư nhịn không được lườm một cái.
Chạng vạng tối Vương Bác tan làm về nhà, thấy Thái An Kỳ hỏi: "Tại sao không gọi lại cho anh?"
"Con không gọi lại cho nó sao, mẹ đã dặn con phải gọi ngay cho nó rồi mà." Ninh Thư cau mày hỏi Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ nhìn hai mẹ con, như thể đang chất vấn cô ta vậy, Thái An Kỳ không nhịn được nói: "Tôi quên mất, không phải cũng chỉ là một cuộc điện thoại thôi sao, bây giờ tôi gọi cho anh là được chứ gì."
Vương Bác ngay lập tức tái xanh mặt, nhịn không được nói: "An Kỳ, sao em có thể như vậy."
Thái An Kỳ rất bực bội: "Chúng ta đã kết hôn rồi, không cần phải dính nhau cả ngày như người yêu, còn vì một cuộc điện thoại mà làm chuyện ầm ĩ lên."
Vương Bác lập tức nói: "Đây không phải chuyện một cuộc điện thoại, anh, anh... "
Vương Bác không biết nên nói như thế nào, hắn rõ ràng cảm giác trong lòng vợ mình dường như không thèm để ý gì đến hắn.
Cho dù đã kết hôn rồi, ngủ trên cùng một cái giường, nhưng tâm không cùng một chỗ,
không có cảm giác của một cặp vợ chồng.
Vương Bác không biết nên làm như thế nào để bày tỏ được cảm nhận trong lòng mình, ngược lại bị Thái An Kỳ hỏi, rõ ràng trong lòng tức muốn chết, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thái An Kỳ, Vương Bác bực bội nắm lấy tóc mình.
Ninh Thư ở bên cạnh thấy vậy, thật sự cảm thấy Vương Bác rất khổ sở, thích một người, trở nên thấp kém hèn mọn như hạt bụi, sau đó từ trong cát bụi nở ra một bông hoa.
Bởi vì Vương Bác thích Thái An Kỳ, nên ở trước mặt Vương Bác Thái An Kỳ không kiêng nể gì cả.
Thái An Kỳ chính là ỷ vào cái phần thích này.
Ninh Thư mở miệng khuyên bảo Vương Bác, nói: "Hôm nay An Kỳ mua rất nhiều đồ, chắc là đi mua sắm về mệt mỏi, về là đi nghỉ ngơi liền, con cũng đừng tức giận."
"Đi mua đồ?" Vương Bác nhìn Thái An Kỳ: "Đã mua được những gì rồi?"
Hai mắt Thái An Kỳ đảo đảo, nghĩ đến túi quần áo giày dép của mình, vội vàng nói: "Chỉ có mấy bộ quần áo rẻ tiền thôi mà."
Thái An Kỳ vội vàng đi vào phòng ngủ, treo quần áo vào trong tủ, tiện tay giấu luôn cái túi đi.
Bà già trong nhà không biết đồ hàng hiệu, không có nghĩa là Vương Bác không biết, cứ coi như Vương Bác không biết đi, cũng có thể lên mạng tra ra.
Bây giờ giới trẻ ai chả biết lên mạng.
Vương Bác thấy Thái An Kỳ vội vội vàng vàng quay trở về phòng ngủ, cũng đi vào theo, thấy Thái An Kỳ giấu đồ vào trong tủ, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Không... Không có gì." Thái An Kỳ đóng cửa tủ lại, Vương Bác nhíu mày, mở tủ, lấy cái túi Thái An Kỳ giấu ra.
"Không có gì, vậy giấu đi để làm gì?" Vương Bác nói.
Thái An Kỳ vừa cười vừa nói: "Là không có gì."
Thái An Kỳ đi tới khoác tay Vương Bác, nói: "Ngày hôm nay em không gọi cho anh, là em không đúng, về sau em hứa sẽ gọi cho anh."
Vương Bác có chút không hiểu Thái An Kỳ tại sao đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, trước đó vẫn còn giận, nhưng thấy Thái An Kỳ làm nũng, cũng không so đo chuyện vừa mới xảy ra nữa.
Vương Bác quan tâm Thái An Kỳ, thích Thái An Kỳ, không nỡ để Thái An Kỳ chịu khổ.
Ninh Thư thấy Vương Bác và Thái An Kỳ làm lành rồi, không nói gì.
Chỉ là đến lúc ăn cơm tối, trên bàn không có gì cả, ba người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
"Mẹ, không nấu cơm sao?" Vương Bác hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: "An Kỳ, gọi thức ăn đi."
Thái An Kỳ bĩu môi, lấy điện thoại ra đặt thức ăn.
Thức ăn đặt đến rồi, Vương Bác sờ vào túi định trả tiền, nhưng bị Ninh Thư kéo lại, Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Trả tiền đi."
"Dựa vào cái gì mà tôi phải trả, tôi không có đồng nào cả, còn muốn một người phụ nữ như tôi nuôi hai mẹ con anh sao, mẹ nó vậy còn kết hôn làm gì." Thái An Kỳ lập tức khùng lên, vẻ sắc mặt rất tức giận.
Vương Bác thấy Thái An Kỳ như vậy, đành chịu thua, phải trả tiền, hơn nữa người giao đồ ăn đến bây giờ đang chờ, nhìn bọn họ chằm chằm.
Vương Bác cảm thấy rất mất mặt, nhất là dáng vẻ vênh váo hung hăng của Thái An Kỳ, càng làm cho Vương Bác thấy khó chịu trong lòng.
Cảm giác Thái An Kỳ không tôn trọng mình chút nào.