Thái An Kỳ chỉ coi Vương Bác là một con đường lùi cho mình, khi lớn tuổi không thể chơi được nữa, sẽ có Vương Bác chăm sóc cô ta, nuôi cô ta.
Bây giờ Vương Bác muốn ly hôn với cô ta, cô ta cũng phải đào mỏ Vương Bác.
Hoặc là hai trăm nghìn tệ, hoặc là một căn nhà, cô ta còn dám lên tiếng nói như vậy.
Giao nhà cho Thái An Kỳ rồi, mẹ con bọn hắn ngủ ngoài đường sao?
Lại nói một căn nhà không chỉ tốn hai trăm nghìn, sau này phải di dời, giá nhà đất càng lên cao.
Thái An Kỳ trở về phòng ngủ dọn dẹp hành lý chuẩn bị đi, cô ta mới không cần cùng ở dưới một mái nhà với hai mẹ con nhà này.
Thái An Kỳ nói: "Ly hôn hay không, các người nghĩ xong rồi nói cho tôi biết, ly hôn thì chuẩn bị hai trăm ngàn đi, ly hôn hay không tùy các người."
"Cô đi đâu?" Vương Bác xanh mặt hỏi.
"Anh còn quản lý tôi đi đâu à." Thái An Kỳ tức giận nói.
Vương Bác tức muốn chết, Thái An Kỳ không ly hôn, tự mình đi chơi, nhưng hắn thì sao, lẽ nào người đàn bà này cả đời sẽ là vợ hắn sao.
Vợ của hắn lại lăn vào vòng tay của những kẻ khác.
Cô ta ung dung tự tại, bản thân mình lại không có cách nào bắt đầu lại cuộc sống.
Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Nếu như cô bước ra khỏi cái cửa này, tôi sẽ tiêu hủy hết đồ của cô."
Thái An Kỳ lập tức quay mặt lại, thét lên: "Bà dám."
"Tôi không có gì không dám cả, váy của cô không phải đã bị cắt rồi sao?" Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Trước khi chưa chắc chắn có ly hôn hay không, cô không thể rời khỏi căn nhà này."
"Bà..." Thái An Kỳ tức giận đến mức giậm chân: "Đây là bà giam lỏng tôi, tôi phải báo cảnh sát, cô trộm đồ của tôi, bà là kẻ trộm."
Ninh Thư vô cùng bình tĩnh nói: "Có thể đấy, trong điện thoại di động của tôi có bức ảnh bán dâm của cô, còn có video cô chat sex với người khác, có thể khiếu cáo cô truyền bá những thứ đồi trụy."
Thái An Kỳ:...
Thái An Kỳ xanh cả mặt ngây người nhìn Ninh Thư: "Sao bà có thể làm như vậy?"
Sao bà già này lại lợi hại như vậy chứ, cú tưởng rằng bà ta chỉ là một bà già chỉ biết bảo sao nghe vậy thôi, nào ngờ bà ta còn có cả video mình chat sex nữa.
Bà ta biết nhưng trước đây cũng không nói gì.
Sắc mặt Vương Bác càng thêm khó coi, hắn đương nhiên biết chat sex ở đây có nghĩa là gì, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thái An Kỳ: "Cô rốt cuộc là loại đàn bà gì vậy, thèm khát đến như vậy cơ à."
Trước tiên Thái An Kỳ cười lạnh ha ha một tiếng, sau đó mới nói: "Nếu như không phải bọn đàn ông các người muốn, tôi sẽ cởi sao?"
"Đàn ông muốn nhìn thì cô có thể cởi sao, Thái An Kỳ, người đàn bà như cô..." Vương Bác quát.
Thái An Kỳ lại không thèm để ý: "Đàn ông các người có thể chơi, có thể phóng đãng, tại sao đàn bà không thể, tại sao?"
"Tôi..." Vương Bác bị Thái An Kỳ nói trúng, không biết nên nói như thế nào.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Cô muốn ly hôn, hay muốn ở lại, cô đã nghĩ xong chưa?"
Thái An Kỳ hừ một tiếng, ở lại.
Hàng hiệu của cô ta không thể bị bà lão không phân biệt được giá trị của nó mà làm hỏng được, cơ thể của cô ta đã có khuyết điểm, những người đàn ông muốn lấy lòng cô ta, sẽ không mua thêm cho cô ta bất kỳ đồ gì nữa.
Thái An Kỳ kéo vali về phòng ngủ, đóng cửa cái rầm.
Vương Bác nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, Ninh Thư hỏi: "Đói không, mẹ làm ít đồ ăn cho."
Vương Bác xoay đầu lại nhìn Ninh Thư nói: "Mẹ, con muốn ly hôn, nhất định phải ly hôn."
"Cho dù phải đưa tiền con cũng phải ly hôn với người phụ nữ này." Vẻ mặt Vương Bác kiên quyết.
Ninh Thư có chút cạn lời, thảo nào trong kịch bản nói là bị Thái An Kỳ lấy hết của cải, vì Vương Bác, Dương Tử Di vì con trai mình, đương nhiên dù có trả nhiều tiền hơn nữa cũng cho.
Ninh Thư nói: "Mẹ sẽ để hai con ly hôn, hai trăm ngàn không thể cho, nhà ở cũng không cho nó, hơn nữa..." Ninh Thư nhìn Vương Bác: "Con đồng ý bị người ta nói bản thân mình bị vợ cắm cả ngàn cái sừng lên đầu không, sau khi ly hôn với Thái An Kỳ, con cũng phải bắt đầu cuộc sống mới, không thể luôn chịu ảnh hưởng từ Thái An Kỳ được."
Vương Bác gắt gao nhíu mày, có chút chán chường nói: "Vậy có biện pháp gì, ngoại trừ việc đưa tiền ra, còn có biện pháp nào thoát khỏi
Thái An Kỳ không."
"Từ từ sẽ có, nhất định sẽ có biện pháp thôi." Ninh Thư vào phòng bếp, lấy mỳ tôm.
Vương Bác nói: "Không cần nấu cho cô ta, cô ta tự mình biết mua thức ăn."
Nếu Vương Bác nói không cần chuẩn bị cho Thái An Kỳ thì Ninh Thư cũng sẽ không làm nữa, cũng chỉ lấy hai bát mì.
Thái An Kỳ đi ra nhìn thấy hoàn toàn không có cơm của mình, sắc mặt lập tức khó coi, trực tiếp cầm điện thoại di động mua thức ăn.
Sau khi nhân viên giao thức ăn đến, Thái An Kỳ nói với nhân viên giao thức ăn: "Bọn họ trả tiền." Sau đó cầm đồ ăn đi vào phòng ngủ.
Nhân viên giao thức ăn nhìn Ninh Thư và Vương Bác, sắc mặt Vương Bác cực kỳ khó coi, thấy nhân viên giao thức ăn nhìn mình, vô cùng không cam lòng trả tiền.
Ninh Thư im lặng không lên tiếng, nhìn biểu cảm đau khổ của Vương Bác, nói: "Từ từ thôi."
Vương Bác phiền não vò đầu, thoạt nhìn rất chán chường.
Ninh Thư an ủi hắn: "Tất cả những đau khổ đều là những khó khăn chúng ta phải gặp trước khi có được hạnh phúc, cuộc xống hạnh phúc rõ ràng rất đáng trân trọng."
Giống như cô, sống trong bệnh viện, cả nửa đời bị bệnh tật dày vò, đời người là bể khổ, nhưng những đau đớn của bệnh tật này lại tôi luyện linh hồn của cô.
Sau khi chết bởi vì linh hồn đạt tiêu chuẩn, được hệ thống bắt được, bắt đầu rồi cuộc sống mới.
"Sau này con sẽ gặp được một người tốt hơn, khi còn trẻ ai mà chả gặp phải những kẻ khốn nạn, cặn bã." Ninh Thư vỗ bả vai Vương Bác, truyền kình khí cho Vương Bác.
Vì Thái An Kỳ mà dằn vặt chính mình như vậy không đáng đâu.
Vương Bác mím chặt môi.
Ninh Thư nói: "Đừng nên lúc nào cũng ngủ ở ngoài phòng khách, về phòng ngủ đi, đây là nhà của chúng ta, sao con lại không thể ngủ trong phòng ngủ của mình chứ."
Vương Bác lắc đầu: "Nhưng con không muốn nhìn thấy cô ta."
"Vậy tùy con." Ninh Thư nói.
Vương Bác càng nghĩ càng tức, lúc nửa đêm, đi thẳng vào phòng ngủ, áp trên người Thái An Kỳ.
Hắn luôn nghĩ tới cảm giác của Thái An Kỳ, nhưng Thái An Kỳ lại lên giường cùng người đàn ông khác.
Trong lòng Vương Bác càng hung bạo hơn, càng nghĩ càng thấy không đáng.
Vương Bác thô bạo đi vào, khiến Thái An Kỳ đau quá thét lên, đánh Vương Bác đuổi hắn ra ngoài, bắt Vương Bác cút đi.
Vương Bác nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Thái An Kỳ, đột nhiên cảm thấy không có hứng thú, hắn làm như vậy, có thể có được gì, rõ ràng biết Thái An Kỳ là loại người gì rồi mà.
Cho rằng như vậy thì có thể trả thù được cô ta sao?
Vương Bác mặc quần áo vào, đến nhìn cũng không thèm nhìn Thái An Kỳ đau đớn đến nằm liệt trên giường, xoay người đi ra cửa.
Thái An Kỳ là loại đàn bà có thể làm vợ tất cả đàn ông, không biết có bao nhiêu người đàn ông rồi, hắn làm như vậy, cảm thấy người bị làm nhục lại chính là mình.
Thái An Kỳ là loại đàn bà không bằng một con điếm.
Ninh Thư ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thái An Kỳ, mở cửa ra lại thấy Vương Bác đi từ trong phòng ngủ ra.
Vương Bác nhìn thấy Ninh Thư, nói với Ninh Thư: "Mẹ, con không sao, con muốn nhanh ly hôn một chút."
Ninh Thư thấy Vương Bác bây giờ bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều.
Tức giận đau lòng là vì vẫn còn quan tâm, bình thản như người xa lạ mới là không còn quan tâm nữa.
Mặc dù Vương Bác chưa hoàn toàn buông tay Thái An Kỳ, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt.