Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 723: Người đàn ông thật thà (29)


trước sau

Thái An Kỳ thường mắng thầm trong lòng Ninh Thư chính là sống dai, già mà còn chưa chết, bà khọm già. Bây giờ trong tình thế cấp bách trực tiếp kêu bà già, những người thích nhiều chuyện đều trông thấy.

Thái An Kỳ dường như biết được mình nói như vậy không đúng, đối diện với ánh mắt khinh bỉ ở hành lang nhưng vẫn ưỡn ngực.

Sắc mặt của mẹ Thái An Kỳ không được tốt mà bước vào nhà. 

Những người trong hành lang đều đổ ra như ong vỡ tổ tràn ra để xem chuyện vui.

Dì Lý thân mật hỏi Ninh Thư: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ninh Thư trưng khuôn mặt khổ sở: “An Kỳ muốn ly hôn với Vương Bác.” 

Dì Lý thì trưng bộ mặt kiểu: “Tôi sớm đã biết sẽ có chuyện như vậy mà.”

“Nó muốn hai trăm ngàn, hoặc là đưa nhà ở cho nó.” Ninh Thư nói.

Lập tức ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cả nhà Thái An Kỳ, đây rõ ràng là cướp rồi. 

Ninh Thư nói với cảnh sát: “Chúng tôi mẹ góa con côi, bên đó là cả 1 gia đình, tôi sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, nên mới báo cảnh sát, mong các anh có thể đứng giữa giải quyết.”

Cảnh sát:...

Thái An Kỳ nhìn thấy kiểu nói dối trắng trợn liền kêu mọi người xung quanh, nhất thời gấp gáp nói: “Bà ta là một bà già độc ác, ngày nào cũng bắt tôi làm việc, nấu cơm dọn dẹp, cố ý hành hạ tôi.” 

Người xung quanh: →_→

Nấu cơm giặt giũ sao lại là hành hạ?!

Đây thì thật sự có gì gọi là chuyện lớn chứ? 

“Bọn họ còn bạo hành, mẹ con họ đánh tôi.” Thái An Kỳ lại nói.

Dì Lý liền nói xen vào: “Thật sự trước giờ chưa thấy kiểu người mặt dày thế này, còn bịa ra nào là bạo hành, nào là đánh đập, đây cũng xem như mẹ con nhà này ngốc nên xem cô như bảo bối.”

“Ban đầu bảo cô rót cốc nước cho mẹ chồng uống, cô còn cố ý khuấy ngón tay mình vào nước trái cây. Cô làm như vậy nhưng mẹ chồng cô đâu hề động gì đến cô chứ.” 

Thái An Kỳ trong lòng hận người phụ nữ nhiều chuyện này, lập tức nói: "Đó là bởi vì bà ấy lấy đồ của tôi, tôi không làm việc, bà ta liền phá hoại đồ của tôi."

Ninh Thư nói nhỏ nhẹ: "Mẹ không hề lấy đồ của con, con có đồ đắt tiền gì? Mẹ đã lấy đồ gì của con chứ?"

"Tôi..." Thái An Kỳ đơ người một chút, trước mặt nhiều người như vậy không tiện nói ra những đồ gì. 

Cô tức giận dậm chân, nói: "Những người này đều là bạn bè của Dương Tử Di, đương nhiên là sẽ bênh vực Dương Tử Di rồi."

Thái An Kỳ thấy dù mình có nói gì đi nữa người khác cũng không tin, trái lại nói bà già này là người tốt.

Rõ ràng cô ta là người bị dày vò mà. 

Vương Bác vốn luôn đang im lặng cũng nói: "Cô ta ly hôn và đòi 200 ngàn, tôi và mẹ tôi không đồng ý, cô ta liền kêu người nhà đến quậy, tôi nhất quyết sẽ không đưa 200 ngàn đâu."

"Vương Bác." Thái An Kỳ nhìn thấy Vương Bác trước mặt mọi người tố cáo cô ta như vậy, khiến cô ta tức điên lên không chịu được.

Thái An Kỳ thì thầm vào tai Vương Bác để uy hiếp: "Đừng ép tôi phải kéo cho chết chùm nhé, nếu không tôi sẽ đem chuyện anh bị tôi cắm sừng rêu rao khắp nơi, mỗi ngày anh đều sẽ bị những ánh mắt kì thị của người khác dòm ngó." 

Trước khi chuyện xảy ra, mẹ con họ Dương đều âm thầm xử lý chuyện này, đương nhiên là vì sợ rằng làm lớn chuyện lên sẽ khiến người khác biết được.

Thái An Kỳ cảm thấy bản thân đã nắm thóp được mẹ con nhà này.

Vương Bác quay đầu nhìn Thái An Kỳ, cũg không hề lên tiếng, cứ như vậy nhìn cô ta, Thái An Kỳ bị Vương Bác nhìn đến nỗi lông tơ đều dựng đứng lên hết. 

"Anh rốt cuộc có ý gì?" Thái An Kỳ nhìn Vương Bác hỏi.

Cảnh sát hỏi: "Vậy tại sao muốn ly hôn."

Thái An Kỳ liếc mắt nhìn Vương Bác, rõ ràng là đang uy hiếp Vương Bác. 

Vương Bác ho lên một tiếng, nói: "Bởi vì Thái An Kỳ ngoại tình rồi, hơn nữa đây không phải là một lần."

Thái An Kỳ ngay lập tức đứng hình, biểu cảm như bị sét đánh, cô ta đang uy hiếp Vương Bác, thế mà Vương Bác lại chủ động nói ra rồi.

Có phải anh ta điên rồi không, Thái An Kỳ ngẩn người nhìn Vương Bác. Sắc mặt anh ta bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng bên trong lại âm ỷ mang theo một chút điên cuồng. 

Những người xung quanh nghe Vương Bác nói liền náo loạn lên, bàn tán xôn xao, không kiêng nể gì cả mà trắng trợn bàn tán chỉ trỏ Thái An Kỳ.

"Vừa nhìn là biết không phải người phụ nữ tốt rồi."

"Kết hôn rồi còn ra ngoài quyết rũ đàn ông." 

“Vừa nhìn là biết hồ ly tinh rồi."

Ninh Thư cũng có chút ngẩn ngơ nhìn Vương Bác,
ý muốn của cô vốn dĩ là không để cho Vương Bác chịu những lời bàn tán qua lại.

Hành động của Vương Bác vượt qua dự tính của Ninh Thư, nhìn Vương Bác lạnh lùng điềm tĩnh, cô thấy như Vương Bác thật sự đã thông suốt trong chuyện này rồi. 

Có lẽ vì Vương Bác quá tức giận, dù bất cứ giá nào cũng muốn Thái An Kỳ sống không dễ dàng.

Vương Bác có lẽ sẽ phải chịu những lời đàm phán nghị luận, nhưng anh ta cũng là đàn ông.

Còn Thái An Kỳ là phụ nữ, đương nhiên sẽ phải chịu đựng nhiều hơn Vương Bác, những người quen biết cô ta sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ mãi. 

Miệng đời đáng sợ, trăm người ngàn ý, có thể giết chết cả một con người.

Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình, sắc mặt của Thái An Kỳ không kiềm nén nổi mà trắng bệch đi. Cô ta chẳng qua chỉ đang hù dọa Vương Bác, nhưng hoàn toàn không hề nghĩ đến Vương Bác lại nói ra.

"Tôi không..." Thái An Kỳ nói to. 

Mẹ của Thái An Kỳ lại giải thích: "Con gái của tôi không thể làm như vậy, con gái tôi là trong sạch mà gả đến nhà cậu, vì chuyện ly hôn mà các người đi bôi nhọ con gái tôi."

Ninh Thư ngồi trên sofa không hề nói gì, để nhìn xem Vương Bác xử lý chuyện này như thế nào.

Vương Bác nghe tới mẹ vợ nói trong sạch, giễu cười một tiếng, nói: "Lúc Thái An Kỳ gả tới nhà con, đã phá thai mấy lần rồi, bác sĩ nói cả đời này không thể mang thai nữa. Dù cho mang thai cũng không thể sinh đứa bé ra được." 

Những người xung quanh đều nhìn Thái An Kỳ, cô ta chịu không được lùi về sau hai bước, ánh mắt ngấn nước nhìn Vương Bác, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, khiến người khác rất đau lòng.

Vương Bác rủ mắt xuống không nhìn cô ta.

“Vương Bác, cậu nói nhảm cái gì vậy, con gái tôi gả cho cậu rồi, là để cậu tùy ý chà đạp à, cậu nói cái gì thì là cái đó chắc.” Cha của Thái An Kỳ xanh mặt nói. 

Vương Bác nhìn cha vợ, nói: “Có hình ảnh, ông có muốn xem không, tôi không đến nỗi đem vợ của mình đưa lên giường người khác đâu.”

Cha của Thái An Kỳ tức không nói nên lời, xung quanh nhiều người nhìn như vậy khiến cho khuôn mặt già nua của ông thẹn thùng đến phát sợ, xoay người bỏ đi.

Mẹ của Thái An Kỳ nhìn thấy ông bỏ đi, nhìn qua Thái An Kỳ một cái rồi cũng chỉ có thể bỏ đi theo ông, còn anh của cô ta vẫn đang bị giam giữ. 

Mẹ Thái An Kỳ nhìn cảnh sát nói: “Đồng chí cảnh sát, đây đều là hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.”

Ninh Thư nhìn cảnh sát nói: “Xảy ra chuyện không thể khống chế được thế này, nhà họ Thái rất có thể sẽ báo thù chúng tôi, đến lúc đó vẫn phải nhờ đồng chí cảnh sát...”

Cảnh sát trả lời: “Chúng tôi sẽ nghiêm chỉnh giáo dục.” 

“Cảm ơn đồng chí cảnh sát.” Ninh Thư thở phào một cái.

Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư đầy hận thù, bà già này có ý gì chứ.

Nước mắt trong hốc mắt của Thái An Kỳ đảo qua đảo lại, ánh mắt của những người xung quanh nhìn cô ta giống như từng cây kim đâm lên người cô ta vậy. 

Những người này đều cho rằng bản thân mình trong sạch bao nhiêu cơ chứ, có tư cách gì mà xem thường cô ta chứ.

Cô ta không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Anh của Thái An Kỳ đã bị đưa tới cục cảnh sát, một ngày là được thả ra, dù sao cũng không hề phạm lỗi sai gì. 

Sau khi cảnh sát đi, hàng xóm láng giềng vẫn còn vây quanh nhà của Ninh Thư. Trong phòng khách đông kín người, hiển nhiên đều là những người nhiều chuyện muốn nghe ngóng được nhiều hơn.

Người nhà Thái gia vừa đi, Thái An Kỳ lạnh mặt quay người bỏ về phòng, đóng cửa một cái ầm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện