Ăn xong cơm trưa, Ninh Thư kéo Vương Bác sang một bên, hỏi: “Cô gái này là bạn gái của con hả?”
Vương Bác nói: “Vâng”
Vương Bác gãi đầu: “Cô ấy theo đuổi con.”
Tình cảm của Vương Bác là bị động.
Ninh Thư lại hỏi: “Cô ấy biết con đã từng ly hôn không?”
Vương Bác nói: “Là biết con đã ly hôn mới theo đuổi con.”
Hèn chi lại có cảm giác cô gái này đã thích con trai cô từ rất lâu.
Ninh Thư hỏi tiếp: “Vậy con có thích cô ấy không?”
Vương Bác trả lời: “Cô ấy rất đáng yêu.”
Thích và đáng yêu là hai chuyện khác nhau.
Ninh Thư nói: “Nghe giọng điệu của con, có vẻ như là không thích cô ấy.”
Vương Bác nói: “Chưa quá động lòng, nhưng thích thì chắn chắn có, nếu như phải kết hôn, thì con muốn kết hôn với cô ấy.”
“Con cảm thấy bọn con rất hợp nhau.” Bây giờ Vương Bác đã suy xét đến chuyện kết hôn, suy nghĩ càng phải kỹ càng.
Ninh Thư gật đầu nói: “Không vội kết hôn, các con ở bên nhau nhiều hơn, tìm hiểu nhau nhiều, không được bắt nạt con gái nhà người ta, không kết hôn thì cũng đừng ức hiếp người ta đó.”
Vương Bác không kiềm được nói: “Mẹ, con đâu phải loại người như vậy.”
Đúng rồi, Vương Bác là loại đàn ông mà vợ nói không được thì đang làm nửa đường cũng sẽ dừng lại.
Vương Bác và cô gái vừa đi, Ninh Thư đã gọi hội bạn thân của mình đến nói rằng con trai mình đã có đối tượng rồi.
Hội bạn thân ồn ào bàn tán, nói là phải xem thử cô gái này là người như thế nào, phải xem mắt giúp.
Vào cuối tuần, Tương Tiểu Ngọc đến thăm Ninh Thư, Ninh Thư liền kêu Tương Tiểu Ngọc cùng mình đi mua sắm, lại gặp đám bạn thân ở đây, sau đó cả một đám đông người cùng nhau đi.
Ninh Thư hỏi Tương Tiểu Ngọc: “Con thích con trai cô ở điểm nào?”
Tương Tiểu Ngọc thoải mái trả lời: “Anh ấy rất tốt bụng, lúc con mới vào công ty, không quen biết một ai, thủ trưởng bảo con khuân đồ đạc, anh ấy đi ngang qua thấy con bê không được liền thuận tay giúp con.”
“Chỉ vậy thôi?” Ninh Thư nhìn Tương Tiểu Ngọc.
Tương Tiểu Ngọc tròn mắt nhìn Ninh Thư: “Như vậy là đủ rồi, một người đàn ông tốt bụng, nhất định sẽ đối xử tốt với vợ.”
Ninh Thư nói: “Nhưng nó đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại.”
Tương Tiểu Ngọc thở dài: “Lúc đầu biết anh ấy kết hôn, con đã rất đau khổ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, bây giờ anh ấy ly hôn, con có cơ hội rồi.”
Ninh Thư nhìn Tương Tiểu Ngọc, cảm thấy cô gái này rất thông minh, biết Vương Bác kết hôn rồi cũng không nghĩ đến chuyện chen chân vào hôn nhân của người khác, nhưng Vương Bác vừa ly hôn liền rơi vào tay của cô ấy.
Khéo léo, nhưng không có ý đồ xấu, thực sự là hợp với Vương Bác hơn Thái An Kỳ.
Ninh Thư nhìn Tương Tiểu Ngọc, vẻ ngoài là một cô gái yếu mềm, nhưng bên trong lại là người có chủ ý.
Tương Tiểu Ngọc có thể sẽ chung sống hòa hợp với Dương Tử Di, Dương Tử Di là người có tính cách khoáng đạt, đến loại con dâu như Thái An Kỳ còn dung thứ được, Tương Tiểu Ngọc càng không cần phải nói.
Sau khi Ninh Thư hỏi đám bạn thân, họ đều nói là rất được, dì Lý nói cô gái này vừa nhìn đã thấy là người trong lòng biết làm chủ.
Mỗi người đều có ý riêng của mình, có thể sống hòa thuận là được.
Tương Tiểu Ngọc thường đến thăm Ninh Thư. Lúc Vương Bác nhìn Tương Tiểu Ngọc, gương mặt luôn mang nét cười, ánh mắt ấm áp ôn hòa.
Tình cảm giữa hai người ngày càng tốt.
Tương Tiểu Ngọc thường nói chuyện với Ninh Thư, cuối tuần thì đi mua sắm, ra ngoài chơi, rất hòa hợp. Tương Tiểu Ngọc dụng tâm lấy lòng mẹ chồng tương lai, Ninh Thư cũng có ý để cô ấy làm con dâu, hai người rất ăn ý.
Ninh Thư cùng Tương Tiểu Ngọc đi mua đồ ăn, Ninh Thư phát hiện Tương Tiểu Ngọc rất có tài nấu nướng, Tương Tiểu Ngọc còn rất thích làm đủ các món ngon.
Món nào Ninh Thư cũng không khước từ, nấu bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cô thật sự đã không muốn ăn mì nữa.
Hai người vừa xuống lầu thì nhìn thấy Thái An Kỳ đang lượn lờ, Ninh Thư vừa nhìn thấy Thái An Kỳ không nhịn được mà nhíu mày.
Thái An Kỳ gầy hơn lúc trước một chút, tuy trên người vẫn mặc hàng hiệu, nhưng không hề còn vẻ sáng sủa xinh đẹp như trước kia nữa.
Bây giờ đã vào mùa thu, Thái An Kỳ vẫn
mặc chiếc váy hiệu của mùa hạ, tay cầm túi xách hàng hiệu.
Nhưng cô ta đem lại cho người ta cảm giác rất chán ghét, hàng hiệu cũng không cứu nổi khí chất chán chường của cô ta.
Thái An Kỳ nhìn thấy Ninh Thư, gương mặt có chút biến sắc, lúc nhìn thấy Tương Tiểu Ngọc, nghĩ đến khả năng nào nào đó chân mày nhíu chặt lại.
Ninh Thư giả như không trông thấy cô ta¸ lạnh nhạt đi qua.
Thái An Kỳ mím chặt môi, đuổi theo Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ đứng trước mặt mình, lạnh nhạt hỏi: “Cô à, cô muốn làm gì?”
Thái An Kỳ nhìn lướt qua Tương Tiểu Ngọc, nói với Ninh Thư: “Mẹ.”
Ninh Thư nói luôn: “Đừng gọi tôi là mẹ, cô với Vương Bác đã ly hôn rồi, chúng ta không còn quan hệ mẹ chồng - con dâu nữa.”
Tương Tiểu Ngọc nói với Ninh Thư: “Dì Dương, con qua bên kia đợi dì.”
Ninh Thư ừ một tiếng.
Tương Tiểu Ngọc xách giỏ đồ ăn đứng ở phía xa, để cho Ninh Thư và Thái An Kỳ nói chuyện riêng.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ, nói: “Cô tìm tôi làm gì, đồ của cô tôi đều đã đưa cho cô rồi.”
Thái An Kỳ thỉnh cầu Ninh Thư: “Mẹ, cho phép con với Vương Bác bắt đầu lại được không.”
Ninh Thư mặt lạnh: “Không có cửa đó đâu.”
Sắc mặt Thái An Kỳ chán chường, toàn thân đều không ổn.
Sau khi ly hôn với Vương Bác, cuộc sống của Thái An Kỳ như chìm trong dầu sôi lửa bỏng, cha mẹ cô ta cảm thấy đứa con gái này thật đáng xấu hổ, muốn gả đi xa một chút.
Điều quan trọng là trong nhà nuôi không nổi đứa con gái tiêu tiền như nước này. Nhà cửa như vậy, con gái về, còn phải dành riêng ra một phòng cho nó, rõ ràng rất chật chội.
Con người Thái An Kỳ cao ngạo quen rồi, sống chung với chị dâu không được. Thái An Kỳ một chốc chê chị dâu nấu dở, không có vị gì cả, một chốc lại bắt chị dâu giặt đồ cho cô ta.
Hoàn toàn xem chị dâu như người hầu của mình. Giữa cô em chồng và chị dâu luôn có bất hòa rất lớn.
Hơn nữa, làm ầm lên lại khiến nhà cửa không yên.
Chị dâu âm thầm căm ghét Thái An Kỳ, nên khuyên người trong nhà nhanh chóng gả Thái An Kỳ đi.
Cha mẹ Thái An Kỳ hiện đang cho cô ta đi xem mắt. Những người xem mắt là người vùng khác, họ sẽ không biết những chuyện của Thái An Kỳ.
Cha mẹ Thái An Kỳ không màng tình cảm, chỉ cần tống được cô ta đi là được.
Trước đây Thái An Kỳ còn có thể tự làm tự ăn, dựa vào vẻ yêu kiều của mình mà hưởng sự chiều chuộng của nam nhân, còn có thể không chút lo lắng cho cuộc sống của mình.
Nhưng hiện giờ cơ thể cô ta có vấn đề, chỉ cần ở cùng đàn ông là đau không chịu được, như thể đi một vòng địa ngục vậy.
Đớn đau này khiến Thái An Kỳ sinh ra ám ảnh.
Đàn ông có nhu cầu với cô ta, cô ta đều không thể thỏa mãn bọn họ, họ tự nhiên sẽ không cho cô ta vật chất gì nữa.
Bây giờ người trong nhà muốn gả cô ta đi, Thái An Kỳ lập tức nghĩ tới cơ thể của mình, nếu gả cho một người đàn ông tệ, không lo cho cơ thể của mình, ép buộc mình thì phải làm sao.
Lúc này Thái An Kỳ mới nhớ đến mặt tốt của Vương Bác. Vương Bác trước giờ không hề ép buộc cô ta, cô ta muốn gì được đó, còn giúp cô ta làm việc nhà. Thái An Kỳ còn có thể được chấp nhận