Ninh Thư vẽ bùa chú lên thân cây, cây hòe lay động càng ác liệt hơn, lại còn tự gãy lìa cành cây trên người mình, ném thẳng về phía Ninh Thư.
"Đại nha đầu, mau tránh đi." Lão đại gào lên với Ninh Thư.
Ninh Thư nghiêng người né tránh, thấy cành cây bị gãy lìa lại còn chảy máu, khắp sân vườn nồng nặc mùi máu tanh rợn người.
Dưới tác dụng của bùa chú và Tụ Dương trận, cây hòe lắc lư càng kịch liệt hơn, từ thân cây bốc lên luồng khí đen dày đặc, lá cây đã rụng sạch sẽ, chỉ còn trơ lại thân cây.
Toàn thân đen kịt nhưng vẫn ngoan cố chống cự.
"A..." Người phụ nữ trong phòng đột ngột hét lên, Ninh Thư vội vã chạy vào trong phòng, thấy bà đang ngồi trên giường, tóc dựng thẳng lên trời, môi tím ngắt, tròng mắt hằn lên vô số tơ máu.
Từ miệng bà còn phun ra máu tanh, lão đại thấy có gì không ổn bèn đẩy Ninh Thư ra, ông nhúng thẳng tay vào bát tiết gà, ấn bàn tay ngập máu gà tươi lên mặt người phụ nữ, nói với Ninh Thư: "Nhúng máu rồi vẽ bùa chú lên lòng bàn chân bà ấy."
Ninh Thư không nói lời nào, một tay nắm chặt lấy cổ chân người phụ nữ, tay kia vẽ bùa chú lên lòng bàn chân bà.
Người phụ nữ giãy giụa kịch liệt, muốn thoát khỏi tay Ninh Thư, một chân bà đá tới cô, người chồng ở bên cạnh liền vội đè chặt chân bà xuống.
"Lòng bàn chân vẽ xong, vẽ tiếp lên đùi." Lão đại ấn lên trán người phụ nữ, nói với Ninh Thư.
Ninh Thư vẽ bùa chú chằng chịt khắp đùi người phụ nữ, khí đen trên người bà liền thoát ra.
Cây hòe ngoài sân vọng tới tiếng rắc rắc, bị chẻ làm đôi, người phụ nữ đảo mắt một cái rồi ngất lịm.
Ninh Thư vẫn tiếp tục vẽ bùa, khí đen thoát ra từ trong người bà mỗi lúc một dày đặc song mạch máu trên người lại từ từ ẩn xuống.
Ninh Thư muốn rèn luyện thêm kĩ năng vẽ bùa nên chỗ nào trên người bà cũng bị cô vẽ bùa chú dày đặc.
"Đào cái cây này lên, rễ cũng phải nhổ lên." Lão đại nói: "Cây hòe thuộc loại cây quỷ, âm khí nặng nề dễ thu hút quỷ tới trú ngụ, chớ trồng loại cây này gần nhà."
Người chồng hỏi Ninh Thư: "Bà nhà tôi không sao rồi hả?"
"Tĩnh dưỡng cho tốt, dán những lá bùa này lên cửa." Ninh Thư lấy từ trong túi vải ra hai lá bùa.
Người chồng nhận lấy hai bá bùa, sau đó tìm mấy người đàn ông hàng xóm, người cầm cuốc, người cầm xẻng bắt tay vào đào rễ cây.
Rễ cây hòe ăn sâu xuống lòng đất, tràn ra nửa sân vườn, vỏ cây bị đập nát còn ứa ra máu đen.
Thứ máu đen này tới ruồi cũng không thèm hút, vừa hôi tanh vừa nồng nặc mùi âm tà.
Lão đại sửa sang lại áo đạo sĩ trên người, lên tiếng nói: "Bần đạo đi trước."
Người chồng lập tức rối rít cảm ơn lão đại, hỏi: "Sao bà nhà tôi lại bị cái cây này nhắm vào?"
Thực ra NinhThư cũng rất tò mò, vì sao cây hòe lại nhắm vào phụ nữ, chẳng lẽ là vì thể chất phụ nữ vốn thuần âm?
Lão đại nhàn nhạt nói: "Thực ra cây hòe này thành ra như vậy cũng là do vợ ông cả, vợ ông mỗi lần tới tháng lại tưới hết nước giặt vải khố cho cái cây này."
"Kinh nguyệt của phụ nữ âm khí rất nặng, hơn nữa là thứ bẩn trong người tiết ra, cây hòe vốn đã là loại cây quỷ, lại hấp thụ những thứ này, dĩ nhiên coi vợ ông là nguồn nuôi nó."
Lão đại nhìn con gà trong sân, vuốt râu chậm rãi nói: "Con gà này cũng bị giết oan, phải siêu độ tử tế cho nó."
Người chồng vội vàng giao con gà cho lão đại, lão đại nhận lấy, còn làm ra vẻ lắc đầu thương hại mà nhét con gà vào trong lòng Ninh Thư.
Chồng người phụ nữ còn biếu thêm hai trái bí ngô, Ninh Thư ôm lấy hết, lúc ra khỏi sân, cô hỏi lão đại: "Sao sư phụ biết người phụ nữ kia vì tưới nước giặt vải khố kinh nguyệt lên cây hòe nên bị rước họa vào người."
Mặc dù bây giờ đã có băng vệ sinh rồi nhưng ở nơi làng quê vẫn còn lạc hậu như thế này, các bà các chị vẫn xót tiền mua loại băng vệ sinh dùng một lần rồi vứt.
Lão đại tức giận nhìn Ninh Thư: "Lần trừ tà này sao con chẳng để ý gì thế, làm nghề này thì phải có mắt quan sát, phải chú ý tới xung quanh. Đạo thuật hoàn toàn không phải là thứ mê tín cổ hủ, nó dựa trên cơ sở quan sát bố cục, tiến hành phân tích
để suy luận ra những điều lành dữ tại nơi ở."
"Dưới bóng cây hòe có một cái giếng, giặt quần áo bên giếng là tiện nhất rồi, mấy chục năm giặt giũ không có chuyện mới lạ?" Lão đại lắc đầu nói: "Chỉ là rễ cây hòe này ăn rất sâu, nước giếng cũng không sạch, gỗ cây hòe là loại gỗ dùng để đóng quan tài, nếu cây này không phải do người trồng, ta đoán trong vòng một mét ắt có mồ mả."
Ninh Thư: (☆_☆)
Sư phụ sao có thể lợi hại như vậy!
"Vậy sao sư phụ không nói cho ông ta biết?" Ninh Thư hỏi.
Lão đại liếc Ninh Thư đầy khinh bỉ: "Bảo con bao nhiêu lần rồi, coi như là một phi vụ làm ăn, nếu quả thật đào được cái gì đó, khẳng định sẽ lại tới tìm ta, vậy tính là từ một chuyện đẻ thành hai, tất nhiên sẽ tính là hai lần thù lao, con có bị ngu không vậy."
"Đào được mộ ắt sẽ phải làm lễ giải siêu cho người đã mất và xem phong thủy, là một món hời lớn đó, Vô Lượng thiên tôn ban phúc, nhất định phải đào ra mộ nha."
Ninh Thư:...
Thực sự cô còn quá non, chuyện vừa rồi khiến Ninh Thư cảm thấy thế giới này mới nguy hiểm làm sao, chỉ một cái cây thôi cũng có thể thành ra như vậy chứ chưa nói tới quỷ vương gì kia.
"Vừa nãy con dùng trận pháp gì thế?" Lão đại hỏi Ninh Thư, lão ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không nhận ra là trận pháp gì.
Ninh Thư đã sớm nghĩ ra cớ: "Đấy chẳng phải là Khốn Linh trận sư phụ dạy cho con sao?"
"Có phải Khốn Linh trận hay không ta còn không nhận ra hay sao?" Lão đại tức giận nói.
Ninh Thư ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói: "Chắc chắn là con làm sai rồi nên kết quả mới thành ra như vậy."
Lão đại bạt đầu Ninh Thư một cái rõ mạnh: "Còn nói cho con đi rèn luyện, cỡ như con có mà rèn luyện cái con khỉ, chỉ có nước bị vật tà âm thẳng tay giết chết."
Ninh Thư thở dài một hơi.
Về tới đạo quán, lão đại sai Ninh Thư làm thịt con gà trống, hầm chung với bí đỏ.
"Sư phụ, chẳng phải người bảo muốn siêu độ cho nó sao?" Ninh Thư liếc lão đại nói.
"Nhiều chuyện." Lão đại mau chóng cởi áo đạo sĩ cũ rích trên người ra, mặc quần áo bình thường vào, là một bộ quần áo lao động.
Thấy lão như vậy trong lòng Ninh Thư có chút cay cay, cũng không còn tâm tình đấu võ mồm với lão đại, bèn tới nhà bếp giải quyết con gà trống kia.
Các tiểu sư đệ, tiểu sư muội đã lên núi lượm củi khô về, xếp ngay ngắn trong phòng chứa củi.
Những đứa trẻ này đều rất hiểu chuyện, việc gì có thể giúp thì chúng đều làm hết, những đứa nhỉnh hơn một chút sẽ vác thùng tới con suối phía sau núi gánh nước về.
Ninh Thư cho con gà vào nồi hấp, hấp xong thì đổ bí đỏ vào, bữa cơm của cả một nhà đông người chính là như vậy, ngon hay không chỉ là thứ yếu, chỉ cần ăn no bụng là được, nhưng bây giờ ngay cả ăn no bụng cũng khó.
Ninh Thư lại nấu một nồi mỳ, bên trong còn cho thêm mấy cục bột.
Con gà trống bé như vậy, mỗi người gắp được một miếng thịt cũng là khá lắm rồi.
Lão đại và Ninh Thư không gắp mếng thịt nào, nhường hết cho bọn trẻ.
Ăn cơm xong, Ninh Thư hỏi lão đại: "Bây giờ đạo sĩ Mao Sơn sống khổ sở như thế này, bên phía nam Mao Sơn cũng như vậy sao?"
Mao Sơn có nam Mao Sơn và bắc Mao Sơn, sư tổ của hai phái là hai người khác nhau nhưng họ đều tu luyện Đạo gia ngũ thuật.
Đạo gia ngũ thuật bao gồm: sơn, y, mệnh, tướng, quẻ.