Đào lên nhiều hài cốt như vậy, không ai có thể lường trước được, ngay cả lão đại cũng không ngờ tới.
Bao nhiêu hài cốt như thế, cơ bản là không thể nào dời đi được, hơn nữa những hài cốt này lẫn lộn với nhau không thể phân biệt xương đùi của từng người.
Còn có những con rết dài ngoằng chui ra từ những hốc mắt tối om, cả không khí bao trùm một thứ mùi khó ngửi, lão đại khẩn trương giải tán mọi người, bảo mọi người bịt mũi lại không được ngửi mùi này thêm nữa.
Ninh Thư dẫn bọn trẻ ra một chỗ cách đó khá xa.
Sắc mặt lão đại tái mét, nhịn không nổi xoa xoa trán, phẩy cho bớt mùi rồi sai người lấp cái hố lại.
Ông lão lại hỏi: "Những bộ xương này phải xử lý thế nào?"
Giữ lại để hầm canh chắc, lão đại nhíu chặt chân mày, nói: "Chôn thôi."
"Bây giờ để an toàn nhất thì các người phải chuyển nhà đi, đừng sống ở đây nữa." Lão đại nói: "Tìm một nơi khác xây nhà mà ở."
"Những nhà xung quanh cũng chuyển hết đi, xem phong thủy nhà thì tìm tôi." Lão đại nói.
Bỗng nhiên phát hiện ra dưới chân mình ngày trước có bao nhiêu người chết, mới nghĩ thôi đã phát hoảng, mấy nhà xung quanh đều rối rít mời lão đại xem phong thủy cho nhà mình, chuẩn bị chuyển nhà.
Phi vụ làm ăn này tuy là không thành nhưng lão đại lại bảo bọn họ mau chóng chuyển nhà, xây nhà mới nhất định là phải xem phong thủy rồi.
Đến khi lấp đất xong, lão đại rắc gạo nếp xuống đất, lại tăng cường thêm một lớp trận pháp.
Xong xuôi, lão đại thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về với vẻ mặt u sầu, Ninh Thư cùng bọn trẻ theo phía sau lão.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng thắc mắc, bèn hỏi lão đại: "Sư phụ, con thấy không giống mồ chôn tập thể cho lắm."
Mồ chôn tập thể thì xung quanh phải tích tụ âm khí với oán khí, một khi rơi vào từ trường ấy con người ta không phát điên thì cũng chết.
Có thể nói là chim bay tan tác, không dấu chân người.
Thế nhưng xung quanh vẫn có một vài hộ gia đình sinh sống, mà cũng không gặp vấn đề gì khác thường, cơ bản là không có âm khí hay oán khí gì hết.
Thật không bình thường chút nào.
"Bao nhiêu người bị chôn ở nơi này nhất định sẽ sinh ra oán khí." Lão đại nhíu chặt lông mày nói.
Ninh Thư hỏi tiếp: "Vậy những oán khí và âm khí đều đi đâu hết, chẳng lẽ bị kẻ khác hấp thụ hết rồi?"
"Đây chính là điều ta lo lắng." Lão đại lại than thở: "Loại tà khí cõi âm này sẽ sinh ra một thứ gì đó."
Ninh Thư chợt nhớ tới quỷ vương Phong Dận, hắn có khả năng thôn tính các linh hồn.
Trở về đạo quán, lão đại thay áo đạo sĩ trên người ra, vẻ mặt ông có chút lo âu.
Ninh Thư nói: "Sư phụ, hay là con đi điều tra ghi chép trong huyện xem có thông tin gì về mồ chôn tập thể này không?"
"Sư phụ, người nghĩ mồ chôn tập thể này có từ bao giờ?" Ninh Thư hỏi.
Lão đại vuốt râu nói: "Nhìn mức độ mục rỗng của những bộ xương này, xem ra khá lâu đời rồi."
Ninh Thư nhíu chặt mày, trong kịch bản không có chuyện này, lúc này Đào Cầm đã đi ra ngoài rèn luyện rồi, đi khỏi liền không quay trở lại nữa.
Cũng không hề biết chuyện mồ chôn tập thể này.
Ninh Thư cảm thấy cần phải đi điều tra ghi chép trong huyện, mồ chôn này không chỉ có xương người mà còn có những mảnh áo giáp vụn, còn có đao, thương và tiễn.
Rất có khả năng một đội quân cổ đại đã bị chôn ở nơi này.
Mà một nghìn năm trước Phong Dận đã từng phẫn nộ mà giết chết rất nhiều người để báo thù cho nữ chính, sau đó hắn cũng tự kết liễu.
Cũng có thể trong số những quan tài này có hài cốt của Phong Dận.
Ninh Thư trong đầu lóe lên một suy nghĩ, muốn đi điều tra ghi chép bên huyện, nhưng không có cửa.
Ninh Thư nói với lão đại: "Sư phụ, chúng ta đi hỏi bên huyện xem có ghi chép không."
"Được, ta có cách." Lão đại vuốt bộ râu, dẫn Ninh Thư cùng tới chính quyền huyện, móc nối quan hệ để xem ghi chép của huyện.
Ninh Thư và lão đại được đưa tới phòng lưu trữ hồ sơ của huyện rồi tự mình tìm hiểu.
Có một chiếc máy vi tính, Ninh Thư mở máy vi tính ra, truy cập vào trang mạng văn học Đông Phương mở văn kiện east330 để tìm kiếm thông tin về mồ chôn tập thể trong quân đội.
Chính là tìm hiểu xem một nghìn năm về trước có đội quân nào đi qua nơi này không.
Lão đại thấy Ninh Thư dùng máy tính nhoay nhoáy thì có chút kinh ngạc nói: "Con biết dùng thứ này sao?"
Ninh Thư cười hì hì nói: "Thực ra con thường xuyên chuồn
tới quán nét lên mạng."
Lão đại: →_→
Cả nhà sắp chết đói đến nơi rồi, tiền ngồi quán nét thà để mua cái bánh nướng có phải tốt hơn không, đúng là phá gia chi tử mà.
Ninh Thư nhập từ khóa tìm kiếm, rất nhiều văn kiện east330 trên trang mạng văn học Đông Phương hiện ra, cô mở từng văn kiện xem lướt qua.
Lão đại ở bên cạnh quan sát, hỏi: "Đã tìm được chưa?"
"Vẫn chưa tìm thấy, chưa biết chừng là không hề có ghi chép." Ninh Thư vừa rê chuột vừa nói.
Lão đại nói: "Những người này cơ bản là cùng chết một lúc thì mới bị chôn chung với nhau. Một vụ giết người quy mô lớn nhu vậy chắc chắn phải có ghi chép lại."
Ninh Thư mở văn kiện east330 trong trang mạng văn học Đông Phương ra, bên trong cũng không viết rõ, chỉ nói là có một chi đội bị thua trận chạy trốn tới đây, đằng sau còn có quân truy sát.
Hai phe giao đấu rất ác liệt, sau cùng đều chết hết.
Thôi được rồi, những thông tin này chẳng có chút giá trị nào.
Trong tư liệu ghi chép lại cũng không nói tướng lĩnh hai phe là ai cũng như tình hình lúc đó ra làm sao.
Chuyện xảy ra quá lâu rồi, rất nhiều thứ đều trở nên mơ hồ.
"Sư phụ, số hài cốt này là người ngựa của hai bên sao?" Ninh Thư hỏi lão đại.
Lão đại càng tỏ ra thâm trầm hơn: "Nếu đã là thù địch của nhau thì dù cho chết rồi hai bên sẽ vẫn tiếp tục đánh nhau, sát khí và âm khí phải càng nặng nề hơn, nhưng sao ta lại không hề cảm nhận được."
"Ta còn cứ tưởng do mình già rồi cơ." Lão đại vừa vuốt râu vừa nói: "Những âm khí này rốt cuộc đã đi đâu?"
Tròng mắt Ninh Thư đảo vòng vòng, không nói câu nào.
Căn cứ vào những dấu vết này thì trong mồ chôn tập thể này khẳng định có hài cốt của Phong Dận.
Cũng có thể bên trong đó còn có hài cốt kiếp trước nữa nữa nữa của nữ chính Tống Hề Hàm.
Trong lòng Ninh Thư nảy ra một ý nghĩ.
"Chẳng có gì đáng xem cả, chúng ta về thôi." Ninh Thư nói với lão đại.
Ninh Thư bỏ tiền mua chút thịt, gạo và bột mì mang về.
Lão đại có chút phiền não, cứ nghĩ mãi không biết oán khí và âm khí trong mồ chôn tập thể kia bay đi nơi nào rồi, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi.
Ăn tối xong, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, chờ tới nửa đêm thì mang theo đèn pin với xẻng sắt cùng xuống núi.
Tới nhà ông lão nọ, Ninh Thư nhảy qua tường rào, nhẹ nhàng đáp xuống sân, lấy từ trong túi ra một ít xương bồ giắt lên tai, xương bồ có thể xua đuổi tà ma và trừ quỷ.
Ninh Thư cầm cái xẻng bắt đầu đào, đất lúc trước từng bị đào một lần nên cô đào lên rất dễ dàng, chẳng mấy chốc đã đào tới quan tài.
Ninh Thư đào mấy cỗ quan tài lên, cắm xẻng sang một bên, lấy chu sa ra xoa khắp tay rồi mới từ từ mở quan tài đã mục nát ra.
Quan tài vừa bị Ninh Thư đụng vào liền mở tung ra khiến tay cô toàn là gỗ mục, cô lấy đèn pin soi vào trong quan tài, bên trong là những mảnh xương rải rác.
Hài cốt này có đầu khá nhỏ, nhìn là biết hài cốt của con gái, Ninh Thư lấy một mảnh xương đùi bỏ vào trong túi, sau đó tiếp tục mở những quan tài khác, mỗi quan tài lấy một mảnh xương.
Sau đó lại lấp chúng về vị trí cũ, đạp bằng mặt đất rồi vượt tường chạy mất.
Ánh trăng trên bầu trời như nhuốm một tầng mờ ảo, nhìn lâu khiến người ta có cảm giác quỷ dị, âm u.
Xung quanh có tiếng chim cú kêu, Ninh Thư men theo con đường đồng trở về đạo quán.