Ninh Thư vẫn luôn nghĩ không ra, tại sao Tống Hề Hàm phải dung túng tiểu tư trêu cợt người của công ty như thế, đối với cô ta có gì tốt chứ.
Một câu nói của cô ta là thể giải quyết được mọi chuyện.
Chắc là coi tiểu tư là em trai của mình, chỉ là có chút tinh nghịch, hơn nữa những người trêu cợt đều là những đồng nghiệp không thân thiết với mình.
Tống Hề Hàm cũng mặc kệ rồi.
Ninh Thư nhìn thấy Tống Hề Hàm đi từ phòng vệ sinh ra, sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt, giữa hai lông mày có một luồng hắc khí, giữa trán có một đường màu đen không rõ lắm.
Chắc chắn là tà khí đã vào cơ thể rồi.
Thân thể của cô ta hoàn toàn không chịu nổi tu luyện nghìn năm, với sát khí âm khí của Phong Dận vào cơ thể trong lúc ngọt ngào ở chung.
Hôn môi, hoặc là làm chuyện gì đó không thể miêu tả rõ được, đều dùng tính mạng của mình ra làm giá để đổi lại.
Nhìn thì ngọt ngào đấy, sau này đợi Tống Hề Hàm bị hồn bay phách tán đi.
Đào Cầm chết sớm, cũng không biết Tống Hề Hàm và Phong Dận giải quyết mâu thuẫn này như thế nào.
Tống Hề Hàm và Phong Dận là nam nữ chính ở thế giới này, sẽ không chia tay đâi, sẽ không chết dễ dàng đâu.
Ninh Thư đê tiện nói với Tống Hề Hàm: "Lá bùa tôi đưa cho cô, cô đã đạt được kết quả rồi, thật là hữu dụng mà."
Biểu cảm của Tống Hề Hàm thực sự rất không tốt, mặc dù cô ta không biết vừa rồi có gây ra tổn hại gì cho Phong Dận hay không, nhưng nhìn sắc mặt không tốt của Phong Dận, cũng đủ để cho Tống Hề Hàm nảy sinh căm phẫn với người đồng nghiệp không rõ lai lịch đột nhiên tới làm việc này.
"Tôi không cần, cây ngay không sợ chết đứng, tôi không làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, tôi không phải sợ ma quỷ gì cả." Giọng nói của Tống Hề Hàm rất hung dữ.
"Trong miệng cô toàn là quỷ quỷ quỷ, khiến cho mọi người đều không yên tâm, lòng người hoảng loạn." Tống Hề Hàm ngồi trên ghế làm việc.
Chỉ là yêu đương thôi mà, những người này có phiền phức vậy không, là quỷ thì sao, cô ta nguyện ý sống cùng quỷ.
Còn nhất định cầm lá bùa đưa cho cô ta, rảnh rỗi lo chuyện bao đồng quá mà.
Sắc mặt Tống Hề Hàm thoạt nhìn rất phiền não, tâm tình có chút kích động.
Đây là tà khí sát khí vào cơ thể, nhiễu loạn từ trường của cơ thể, hiện tại Tống Hề Hàm có chút không kiềm chế được tâm tình của mình.
Ninh Thư nhún vai: "Tôi chỉ tùy ý nói vậy thôi, cô tức giận như vậy làm gì?"
"Tôi không tức giận, tôi chỉ là cảm thấy không thể giải thích nổi loại người như cô." Tống Hề Hàm có chút kích động nói.
Phong Dận đứng bên cạnh thấy Tống Hề Hàm tức giận, ghé xuống bên tai cô ta nói: "Hề Hàm đừng tức giận, anh không sao, lá bùa kia không gây tổn hại gì cho anh đâu."
Tống Hề Hàm đau xót cho Phong Dận, vừa rồi trong buồng vệ sinh, cả người Phong Dận tỏa ra hắc khí, con mắt đỏ đậm, khiến cho Tống Hề Hàm vô cùng căm phẫn lá bùa Ninh Thư đưa cho cô ta.
Phong Dận trấn an Tống Hề Hàm một câu, gật đầu với tiểu tư trốn ở góc phòng.
Tiểu tư của hắn lập tức nở nụ cười, lộ ra một cái nụ cười dữ tợn về hướng Ninh Thư, làm cho hắc khí trên người hắn dần dần dày lên.
Ninh Thư nhìn một cái, liền biết Phong Dận muốn để tên quỷ này giết mình đây.
Mặt Ninh Thư không đổi sắc, làm ra vẻ không nhìn thấy gì cả.
Đến giờ tan ca, bầu trời cũng ngả tối, người trong phòng làm việc cũng lục tục ra về.
Tống Hề Hàm cũng đi về, Phong Dận đi theo bên cạnh cô ta, Phong Dận dùng ánh mắt ra lệnh cho tiểu tư, tiểu tư ở lại, con mắt tràn đầy âm khí nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư thu dọn đồ đạc ra khỏi công ty, cảm giác từng luồng khí lạnh đang ở sau lưng mình, trên cổ có cảm giác lạnh lẽo.
Ninh Thư cúi đầu nhìn, một đôi tay phát xanh đang bóp cổ mình, đối phương leo lên trên người mình, dùng sức bóp lấy cổ Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, bên tai còn nghe thấy tiếng con quỷ nói: "Cũng không tự xem xem bản thân mình có đức hạnh gì, lại dám ngăn cản Phong đại nhân và Hề Hàm tỷ."
Mặt Ninh Thư không chút thay đổi, ho khan hai tiếng, đi tới nơi tương đối vắng vẻ, tay mắt nhanh chóng lấy lá bùa ra dán trên trán hắn.
Tiểu tư lập tức buông lỏng ra cổ Ninh Thư ra, vặn vẹo gào thét, muốn lấy lá bùa trên trán xuống, nhưng tay vừa chạm lá bùa, lập tức phát ra
tiếng xì xì, tỏa ra hắc khí.
"Ta không tìm tới ngươi, ngược lại ngươi lại tìm tới ta." Trên ngón tay Ninh Thư mang theo Linh Hồn châu, Linh Hồn châu đen bóng phát sáng.
Khi tiểu tư nhìn thấy Linh Hồn châu, hồn thể đều khẽ run rẩy, sợ hãi nhìn Linh Hồn châu, mặc dù không biết cái này là thứ gì, nhưng tiểu tư cảm thấy mình dường như đang bị cái gì đó rất kinh khủng nhắm vào rồi.
Tiểu tư bất chấp lá bùa trên đầu, xoay người chạy, Ninh Thư lấy lá bùa ra, đọc thần chú, lá bùa bay đi, dán trên người hắn, lập tức nhốt tiểu tư lại, cho dù hắn giãy giụa như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạy thoát.
Ninh Thư đi tới, lại lấy một tấm bùa ra dán trên người hắn, khói đen từ trên người hắn bốc lên, ngay cả hồn thể cũng trong suốt hơn một chút.
Khuôn mặt tên tiểu tư kia vặn vẹo nhìn Ninh Thư, ánh mắt tràn đầy oán độc, vừa nhìn đã biết là ác linh, Ninh Thư không thèm để ý ánh mắt của hắn, hỏi: "Chuyện của Tạ Ý Viễn có phải là do ngươi động tay động chân vào không?"
Tiểu tư ngẩng đầu lên, không thèm để ý câu hỏi của Ninh Thư.
Ninh Thư cũng không vội, cầm lá bùa ra dán trên người hắn, lạnh nhạt nói: "Những thứ khác ta không có nhiều lắm, nhưng lá bùa thì còn nhiều."
Lá bùa dán trên người tiểu tư, mặt hắn vặn vẹo, trên người tỏa ra hắc khí nồng đậm.
Con quỷ này mặc dù không bằng Phong Dận, nhưng cũng là một con quỷ lợi hại, cũng không phải là bộ dạng Tống Hề Hàm luôn tưởng rằng chỉ là nghịch ngợm mà thôi.
"Cô có thể thấy ta sao?" Tiểu tư kinh ngạc nhìn Ninh Thư, lại nhìn lá bùa trong tay Ninh Thư, sắc mặt có chút khó coi: "Cô là thầy bắt quỷ."
"Ta là đạo sĩ Mao Sơn." Ninh Thư lạnh lùng nói: "Chuyện của Tạ Ý Viễn có phải là các người làm hay không?"
Tiểu tư bật cười một tiếng: "Chỉ với chút công phu mèo quào này của cô, còn dám nhảy nhót trước mặt Phong đại nhân, cô ngay cả chết cũng không biết sẽ chết như thế nào, để cô chết không có chỗ chôn, ngay cả cơ hội thành quỷ cũng không có."
Mặt Ninh Thư không chút thay đổi dán một lá bùa vào người hắn, tiểu tư lập tức vô cùng đau đớn, linh thể của hắn càng ngày càng yếu ớt.
"Có bản lĩnh thì tiêu diệt ta đi." Tiểu tư oán độc nhìn Ninh Thư, móng tay của hắn càng ngày càng dài, nỗ lực muốn thoát khỏi sự khống chế của Ninh Thư.
Ninh Thư lại dán một lá bùa nữa, tiểu tư đau đớn nói: "Ta muốn giết tất cả mọi người trong cái công ty đó, một người trong Tạ gia cũng đừng mong trốn thoát."
Ninh Thư nhún vai, dán hai tấm bùa lên trên người hắn, không đợi tiểu tư nói tiếp, Ninh Thư lại dán thêm ba tấm.
"Ta phải dán đầy bùa trên người ngươi rồi." Ninh Thư vừa nói vừa dán mấy tấm trên người hắn.
Sắc mặt tiểu tư có chút vặn vẹo, linh hồn của hắn càng lúc càng trong suốt, trên người toát ra hắc khí cũng càng ngày càng mỏng manh.
"Ta hỏi ngươi, chuyện của Tạ Ý Viễn có phải là do ngươi động tay động chân không?" Ninh Thư hỏi, trong tay cầm theo lá bùa.
Tiểu tư oán hận nhìn Ninh Thư: "Là ta làm thì sao, hắn dám theo đuổi người phụ nữ của Phong đại nhân, có ý đồ bất chính với Tống Hề Hàm, hắn không chết thì ai chết, ha ha, chắc giờ hắn đã chết rồi nhỉ."
Ninh Thư lại hỏi: "Vậy mỡ người chết trên người hắn là lấy từ đâu?"
Tiểu tư không nói lời nào, Ninh Thư lại dán một lá bùa trên người hắn, linh hồn tiểu tư trở nên càng mong manh, dường như gió thổi qua là có thể tiêu tán.