Mặc dù trong lần va chạm này, kim long đã biến mất, thế nhưng Phong Dận cũng không khá hơn, linh hồn của hắn lại mờ nhạt hơn so với trước kia.
Kết quả này đã làm giảm sức mạnh của Cửu Âm Cương hỏa, nó rơi vào thế bất lợi khi giằng co với Linh Hồn châu.
Nhưng Linh Hồn châu vẫn có thể hấp thu Cửu Âm Cương hỏa.
Cửu Âm Cương hỏa hăng hái phản kháng, ngày càng ra sức hấp thu sức mạnh của Phong Dận, điều này đối với Phong Dận mà nói tưởng chừng như là gặp hết nạn này đến nạn khác.
Ninh Thư từ dưới đất bò dậy, vuốt ngực, cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa trong cơ thể có âm khí đang run rẩy loạn xạ, chắc khí âm sát đã xâm nhập vào cơ thể cô.
Ninh Thư lấy lá bùa ra dán lên người, sức mạnh của lá bùa và khí âm sát trong cơ thể va chạm vào nhau, khiến Ninh Thư càng cảm thấy khó chịu.
Ninh Thư rên khẽ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù cảm thấy rất khó chịu, nhưng Ninh Thư vẫn nắm thật chặt la bàn trong tay, cảnh giác nhìn Phong Dận.
Trong lòng Phong Dận cũng cảnh giác chiếc la bàn trong tay Ninh Thư, không ra tay nữa, hắn không dám chắc vật này là đồ dùng một lần, hay là có thể liên tục xảy ra.
Huống hồ bây giờ hắn đang gặp phiền phức với Cửu Âm Cương hỏa và hạt châu này, Phong Dận cố gắng can thiệp vào trận chiến giữa hai thứ này, thế nhưng kết quả đều thất bại.
Phong Dận nhíu chặt lông mày, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, máu tươi trên mặt hắn tí tách nhỏ xuống đất.
"Hừ..."
Trong khi mọi vật đang chìm trong tĩnh lặng, trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Đây là giọng của Tống Hề Hàm, Phong Dận vội vã xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong căn phòng, thấy Tống Hề Hàm có vẻ rất khó chịu đang lăn lộn trên giường.
Lúc trước Tống Hề Hàm bị hàng vạn con quỷ xâm nhập vào bên trong cơ thể muốn cướp đoạt Quỷ Vương đan, lúc đó cô ta rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ xung quanh lại bị Ninh Thư bố trí Tụ Dương trận, bất kỳ một chút thương tổn nào đối với Tống Hề Hàm mà nói đều là tai họa.
Tống Hề Hàm hiện tại chính là thể chất gọi quỷ chân chính, con quỷ nào gặp cô ta cũng muốn nhập vào thân thể của cô ta để cướp đoạt Quỷ Vương đan, thậm chí còn muốn chiếm thân thể của Tống Hề Hàm làm của riêng.
Có điều đa số bọn chúng chỉ muốn tranh đoạt Quỷ Vương đan, dù sao nửa người nửa quỷ căn bản không có sức mạnh, sớm muộn sẽ bị những con quỷ khác tiêu diệt.
Phong Dận nhìn thấy Tống Hề Hàm khó chịu, lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng Cửu Âm Cương hỏa trong tay hắn một khi tới gần Tống Hề Hàm sẽ làm tổn thương đến cô ta.
Phong Dận nhíu chặt lông mày, máu trên mặt hắn chảy ngày càng nhiều, khiến xung quanh tràn ngập một mùi máu tươi dinh dính, như thể có một biển máu xuất hiện trước mặt hắn.
Phong Dận hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại, con mắt đỏ thẫm nhìn Ninh Thư, ánh mắt bình thản, nhìn Ninh Thư như là đang nhìn người chết.
Thân thể Ninh Thư phát run, bởi cô biết mình bị Phong Dận liệt vào danh sách nhân viên bắt buộc phải giết.
Phong Dận dùng tay làm đao, chém đứt cổ tay kia của mình, cánh tay bị chém đứt hóa thành sức mạnh linh hồn bị Cửu Âm Cương hỏa hấp thu.
Cổ tay Phong Dận bị chặt đứt lại mọc ra, Phong Dận vừa nhìn thấy tia sáng màu lam yếu ớt của Cửu Âm Cương hỏa, liền xoay người vọt vào trong căn hộ.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, Phong Dận vứt bỏ Cửu Âm Cương hỏa sao?
Cửu Âm Cương hỏa bởi vì không có sức mạnh của Phong Dận tiếp tế, lập tức rơi vào thế yếu, Linh Hồn châu chấn động ngày càng lợi hại.
Sức mạnh của Cửu Âm Cương hỏa càng ngày càng yếu, Linh Hồn châu lại càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng đã hấp thu gió Cửu Âm Cương.
Ninh Thư vội vã cầm Linh Hồn châu, dường như Linh Hồn châu nặng hơn so với trước kia, nắm ở trong tay còn thấy lành lạnh.
Cầm Linh Hồn châu, Ninh Thư không nán lại đó lâu nữa, lập tức xoay người chạy đi, khi cô chạy ngực vô cùng đau nhức.
Mặc dù Ninh Thư có dán lá bùa ở trên người, nhưng vẫn có cảm giác thân thể như rớt vào hầm băng, khi trở lại biệt thự, mặt mũi cô tái xanh, môi biến thành màu đen.
Hai cha con Tạ gia vẫn đang ngồi chờ trong biệt thự, nhìn thấy Ninh Thư như vậy, liền vội vàng hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Trước tiên Ninh Thư rót hai chén thuốc trừ tà uống vào bụng, sau đó Ninh Thư xé lá bùa dán ở trên người, thân thể lập tức tỏa ra hắc khí.
Ninh Thư nói với Tạ Vĩ
Minh: "Gần đây đừng cho nhân viên của ông đi làm."
Phong Dận chịu tổn thất lớn như vậy, nhất định sẽ trả thù.
Tạ Vĩ Minh hỏi: "Sao vậy?"
"Không thể tiêu diệt được hắn, nên hắn sẽ trả thù." Thân thể Ninh Thư suy yếu.
Tạ Vĩ Minh gật đầu: "Vậy được." Lập tức thở dài một hơi: "Chuyện làm ăn của công ty cũng không tiếp tục được nữa."
Ninh Thư mím môi nói: "Tính mạng còn không giữ được thì làm ăn cái gì, bây giờ lúc nào chúng ta cũng phải phòng bị, quỷ vương nhất định sẽ tới tìm chúng ta."
Ninh Thư nói xong liền lên lầu, về đến phòng, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, dẫn dắt kình khí chữa trị những chỗ bị khí âm sát tổn thương, nhất là một chưởng của Phong Dận đánh vào ngực của cô, khiến tim mạch đều bị chấn thương.
Khi tu luyện Ninh Thư nhíu chặt lông mày, khí âm sát đi vào cơ thể, làm cho trước mắt với bên tai của cô tràn ngập các loại ảo giác.
Cô đã từng trải qua rất nhiều thế giới, hình ảnh của những thế giới này cứ dần dần hiện lên trước mắt cô, lộn xộn phức tạp, khiến đầu óc Ninh Thư trở nên mơ hồ rối loạn.
Trong lòng Ninh Thư rất sốt ruột, những cảm xúc tiêu cực cứ tràn ra ngoài, đột nhiên cô bắt đầu nghi ngờ tại sao mình phải lăn lộn ở hết thế giới này đến thế giới khác như vậy, không có điểm dừng trong cuộc sống.
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, không có cuộc sống của riêng mình, sống dưới thân thể của người khác, cuộc sống như thế quả thực không có ngày kết thúc.
Cô đơn tịch mịch, một mình chịu đựng, có ý nghĩa gì chứ?
Trên người Ninh Thư tỏa ra khói đen cuồn cuộn, giữa hai lông mày đều là hắc khí, con mắt tràn đầy tơ máu.
Khí âm sát đang ăn mòn tâm trí của Ninh Thư, Ninh Thư đứng lên, đi ra ban công, nhìn xuống phía dưới, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Nếu cô nhảy xuống đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc, vất vả như thế cũng không biết là vì cái gì, có lẽ là vì muốn sống, thế nhưng cô đã từng trải qua nhiều thế giới như vậy cũng đã đủ rồi.
Một sinh mệnh phải sống trong cô đơn đến cùng cực thực sự không có nghĩa lý gì hết, khiến người ta khó có thể chịu đựng được, hơn nữa cũng có ai nhớ tới cô đâu.
Sống như vậy vô cùng nhàm chán, chẳng có ý nghĩa gì.
Từng giọng nói đầu độc vang lên trong lòng Ninh Thư, khiến Ninh Thư rất muốn nhảy xuống.
Ninh Thư nhắm mắt lại, bước về phía trước một bước.
"Ninh Thư, đầu óc cô lại bị nước vào hả?" Giọng nói của 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư thu chân về, lạnh nhạt nói: "Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, khí âm sát chỉ gợi lên sự mệt mỏi chôn giấu sâu trong nội tâm ta mà thôi."
Đầu óc Ninh Thư rất tỉnh táo.
2333 im lặng một lát nói: "Nếu như cô muốn kết thúc, ta có thể xóa bỏ cô, giải trừ quan hệ khế ước giữa chúng ta."
Ninh Thư thở dài một hơi, ngồi xếp bằng dưới đất, trong lòng bắt đầu niệm Thanh Tâm chú, xua tan những cảm xúc tiêu cực trong lòng cô.
Ninh Thư dán hai lá bùa lên trên người mình, lại đi xuống lầu rót hai chén thuốc trừ tà, nằm ngửa trên giường niệm Thanh Tâm chú, cứ niệm mãi đến lúc ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau khi thức dậy, tâm trạng của Ninh Thư đã tốt hơn nhiều, dưới tác dụng của lá bùa và thuốc, khí âm sát trong thân thể đã hoàn toàn biến mất, chỉ có điều ngực vẫn đau, khi ho khan sẽ đau, đi nhanh cũng sẽ đau.
Vết thương này đang từ từ lành lại, phải dựa vào kình khí để chữa trị vết thương ở tim mạch.