Tịch Mộ Thành nói: "Tư Nam đã lớn rồi, nên độc lập đi thôi, cháu có thể ngủ một mình mà."
"Con..." Thời Tư Nam không biết nên nói gì.
Ninh Thư liếc mắt khinh thường, nó là con gái của tôi, không ngủ cùng tôi chẳng nhẽ ngủ cùng cậu chắc, đồ đê tiện.
"Mẹ con chúng tôi ngủ với nhau làm phiền đến người làm cậu như cậu ư?" Ninh Thư lạnh lùng nhìn Tịch Mộ Thành, cô lạnh nhạt nói: "Em trai."
Tịch Mộ Thành thờ ơ bưng tách cà phên lên uống một ngụm, động tác vô cùng tao nhã, hắn mỉm cười: "Chị à, em chỉ tiện mồm nói thế mà thôi, Thời Nam là con gái lớn của Thời gia, do vậy nó nên độc lập một chút."
Ninh Thư: Đừng tưởng tôi không biết trong lòng cậu có mưu mô gì.
Muốn vào trộm sắc cướp hương chứ gì, có bản lĩnh thì cứ vào phòng của tôi, nếu tôi không cắt cái chân thứ ba của cậu thì tôi không phải họ Ninh.
Ninh Thư bật cười: "Chuyện của hai mẹ con chúng tôi chưa tới phiên cậu chõ mõm vào."
Tịch Mộ Thành nhún vai, nhưng hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Thời Tư Nam.
Thời Từ Nam bị kẹp ở giữa nên cảm thấy rất khó chịu, cô bé không nhịn được nữa mà nói với Ninh Thư: "Mẹ à, đừng nói nữa ạ."
Ninh Thư kéo Thời Tư Nam ngồi xuống bên cạnh mình, cô lạnh nhạt nói: "Tư Nam, những người đàn ông bình thường sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của phụ nữ như vậy, con thấy ông ngoại của con có quan tâm đến những chuyện đó không, cậu ta là một người đàn ông, còn là một người cậu mà lại đi quan tâm đến những chuyện này, con nói xem không phải biến thái thì là cái gì?"
"Mẹ à." Thời Tư Nam có chút mơ màng, cô cảm thấy cậu mình không phải là một kẻ biến thái.
Ninh Thư nhíu mày, trong lòng thầm thở dài một hơi, cô cảm thấy bất lực, người ta đều nói con gái thường nghe lời mẹ, Thời Tư Nam bây giờ lại bênh vực Tịch Mộ Thành rồi cơ đấy.
Thời gia không có anh em họ hàng nào còn trẻ cả, bố của Thời Tư Nam đã bỏ đi từ khi cô bé còn nhỏ rồi cho nên Thời Tư Nam chưa bao giờ được sống chung với những người đàn ông bậc cha chú còn trẻ cả.
Khi sống chung cùng nhau, Thời Tư Nam chỉ coi Tịch Mộ Thành như một người trưởng bối.
"Mới sáng sớm đã nói cái gì thế, ở trên lầu cũng có thể nghe được tiếng của mấy đứa?" Ông cụ từ trên lầu đi xuống, ông nhìn bọn họ rồi hỏi.
Thời Tư Nam muốn cho qua chuyện này, không cần thiết phải tranh cãi nữa: "Không có gì đâu ông ạ."
Ông cụ ừ một tiếng rồi ngồi xuống, ông nói: "Bây giờ ông đang bảo người ta chuẩn bị bữa tiệc, Tư Nam chuẩn bị tinh thần thật tốt nhé, đến lúc đó cháu phải đón sinh nhật thật vui đấy."
"Cháu cảm ơn ông ạ." Thời Tư Nam cười đến nỗi mặt mũi nhăn hết cả lại, nhìn cô bé rất xinh đẹp và tươi mát.
Tịch Mộ Thành nhìn chằm chằm Thời Tư Nam, cô bé quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của hắn, hắn nháy mắt với cô bé, vẻ mặt vô cùng tà mị, hắn nói: "Ừm, nên tặng quà gì cho cháu gái đây? Thật khó xử."
Tịch Mộ Thành nhíu mày, cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước nhìn Thời Tư Nam: "Cháu thích cái gì thì cứ nói với cậu, cậu nhất định sẽ làm cháu hài lòng."
Gương mặt Thời Tư Nam đỏ lên, thấy thế Ninh Thư liền lạnh lùng nói: "Cảm ơn cậu, Tư Nam không thích cái gì đặc biệt cả, cậu tặng gì cho nó cũng được."
Tịch Mộ Thành nhìn thoáng qua Thời Tư Nam, hắn cười nhạt thành tiếng: "Nhưng mà nhìn vẻ mặt của cháu không giống như vậy, làm mẹ mà lại không biết con mình thích cái gì, người làm mẹ như chị có vẻ không được rồi."
Ninh Thư quay đầu nhìn vẻ mặt có chút ảm đạm của Thời Tư Nam, rõ ràng là cô bé đang bị tổn thương vì mẹ không biết mình thích gì.
Ninh Thư:...
"Chị này, trẻ con cần sự yêu thương, ngày nào chị cũng chỉ chú tâm vào công việc thôi, chị phải quan tâm đến cháu nhiều hơn." Tịch Mộ Thành đứng dậy, cầm lấy chiếc áo vest, hắn cười ha ha một tiếng rồi rời đi.
Ninh Thư mím chặt môi, cô ăn hết chiếc bánh sandwich và uống hết cốc sữa, không ăn no thì làm sao có sức chiến đấu chứ.
"Con ăn sáng đi, ăn xong còn đi học." Ninh Thư không biết nên nói gì với Thời Tư Nam, cô bé đơn thuần đến nỗi bị Tịch Mô Thành lợi dụng để công kích cô.
Ăn sáng xong, Ninh Thư lên lầu thay quần áo chuẩn bị đi làm, chỉ có cách giết chết Tịch Mộ Thành thì mọi chuyện mới suôn sẻ được.
Ninh
Thư không ngăn cản những hàng động mờ ám của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam, ít nhất thì bây giờ Thời Tư Nam cũng chỉ xem Tịch Mộ Thành là một người cậu, một người trưởng bối.
Lúc còn chưa hình thành mối quan hệ thực sự thì cô cần phải diệt trừ Tịch Mộ Thành.
Thời Tư Nam đi theo Ninh Thư lên lầu, thấy Ninh Thư đang khoác áo vest vào, nó liền nói: "Hôm nay mẹ đưa con đi học được không ạ, đã lâu rồi con không được đi cùng mẹ."
Ninh Thư gật đầu: "Được, mẹ sẽ đưa con đến trường trước sau đó mới đến công ty."
Tuy rằng Ninh Thư đã đồng ý đưa Thời Tư Nam đi học, thế nhưng nhìn cô bé vẫn không vui cho lắm, rõ ràng là lời nói của Tịch Mộ Thành đã gợi lên sự bất mãn trong lòng nó.
Thời Tư Nam mang một chiếc ba lô xinh xắn, cô bé đợi Ninh Thư đi lấy xe.
Một lúc sau, Ninh Thư dừng xe trước mặt cô bé, Thời Tư Nam lên xe, chiếc xe phóng ra khỏi biệt thự.
Ngồi trên xe, Thời Tư Nam cứ nhìn Ninh Thư mãi, thấy thế Ninh Thư liền hỏi: "Có gì thì con cứ nói đi."
"Mẹ à, lúc nào mẹ cũng đi làm, ngày nào cũng bận rộn, con muốn đi dạo với mẹ, muốn nói chuyện với mẹ nhiều hơn." Thời Tư Nam nói.
Ninh Thư không khống chế nổi cơn thịnh nộ trong lòng, cô dùng giọng điệu rắn rỏi mà nói: "Mẹ nói với con mười câu, con không hề nhớ lấy một câu, vậy mà cậu con chỉ nói một câu, con đã thuộc nằm lòng rồi."
Chuyện này là thế nào, nó đang chất vấn cô, chất vấn Thời Lệ Na ư?
Thảo nào trong không gian hệ thống, Thời Lệ Na lại bỏ mặc Thời Tư Nam như vậy, rõ ràng là trái tim bị nó làm tổn thương sâu sắc.
Haizzz, hôm nào cũng cùng nó nói chuyện giải sầu không bằng mặc kệ nó luôn đi, thật không hiểu nổi nó, không đi làm thì tiền rơi từ trên trời xuống chắc?
Có tiền thì mới để nó sống một cuộc sống vô ưu vô lo của một đại tiểu thư được chứ?
Thời Lệ Na là tổng giám đốc của công ty, vận mệnh của công ty đều nằm trong tay cô, kế sinh nhai của bao nhiêu nhân viên đều chất lên vai cô.
Thương trường là chiến trường của đàn ông, mà Thời Lệ Na lại là phụ nữ, muốn sống nổi trên thương trường, cô phải bỏ ra gấp đôi, hơn nữa phải nỗ lực rất nhiều mới có thể khiến người ta tôn trọng, đặc biệt, Thời Lệ Na còn là một phụ nữ đã ly hôn nên lúc nào cũng có người nói xấu sau lưng.
Ác ý của xã hội đối với phụ nữ chưa từng giảm đi, có người nói Thời Lệ Na là người đàn bà đanh đá, chồng cô không chịu được nên mới ly hôn, cho dù là một người phụ nữ luôn tỏ ra kiên cường, thì cũng có cần phải châm chọc như vậy không.
Những lời này Thời Lệ Na đều gánh hết, chứ có ai trách Thời Tư Nam một câu nào đâu?
Haizz, tôi cô đơn một mình, mẹ không ở bên tôi, tôi đau lòng lắm.
Ninh Thư cảm thấy rất phiền phức khi ở cùng những đứa trẻ tốt đẹp, đơn thuần như thế này, không vướng lấy một hạt bụi trần như người ta nói, lúc thấy ăn không no mặc không ấm thì còn nghĩ đến những thứ này nữa ư.
Ăn mặc đầy đủ thì mới có tâm tư nghĩ ngợi lung tung như thế chứ.
Thời Tư Nam thấy Ninh Thư tức giận, vẻ mặt cô bé có chút bất an, nó mím môi nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ.
Ninh Thư thầm thở dài một hơi, cô nói: "Tư Nam, cuối tuần con hãy đến công ty thực tập."
Thời Tư Nam quay đầu lại, cô bé mếu máo nói: "Nhưng mà mẹ ơi, bây giờ con đang học lớp 12, bài vở rất nhiều, với lại con còn sắp thi nữa."
Ninh Thư thản nhiên nói: "Có những thứ sau này con sẽ không dùng đến, đến công ty thực tập, hiểu rõ sự vận hành của công ty mới tốt cho tương lai của con."