Thời Tư Nam không muốn đến bệnh viện để chăm sóc lão nên Ninh Thư cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi, Thời Tư Nam bất an mà nhìn Tịch Mộ Thành: “Cậu, tại sao cậu không để con đến bệnh viện khiến mẹ con tức giận như vậy?”
Thời Tư Nam muốn đến bệnh viện nhưng khi đối diện với ánh mắt uy hiếp của Tịch Mộ Thành thì nó chỉ có thể nghe theo.
Nó rất sợ Tịch Mộ Thành sẽ nói quan hệ của hai người ra.
Thời Tư Nam nghĩ có thể giấu được bao lâu hay bấy lâu, bởi vì nó không thể tưởng tượng được vẻ mặt của mọi người khi biết chuyện này.
Tịch Mộ Thành uống nước, hắn vẫn luôn cảm thấy cả người khô nóng, nghe thấy Thời Tư Nam hỏi vậy thì nói: “Cháu có thể đi mà, cậu cũng không ngăn cản cháu.”
“Cậu, cậu...” Thời Tư Nam cảm thấy bất lực, cậu rõ ràng là đang uy hiếp nó mà.
Phòng khách lúc này cũng chỉ có Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành, thân thể của hắn lại bắt đầu rục rịch, có cảm giác như không thể khống chế phía dưới, máu chạy thẳng lên não, con mắt đỏ ngầu nhìn Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam còn đang giận việc cậu ngăn cản nó, thế mà khi thấy cậu nhìn bản thân như thế thì trái tim lại đập loạn nhịp, cả người như nhũn ra.
Tịch Mộ Thành đứng dậy, rồi đặt Thời Tư Nam ngồi lên trên bàn ăn.
“Cậu... cậu.” Thời Tư Nam lắp bắp nói, khi đối diện với ánh mắt mang tính xâm lược của Tịch Mộ Thành thì cả người của nó lại trở nên mềm nhũn.
“Cháu gái, cả người của cậu đều là lửa, cho nên cháu phải phụ trách việc dập lửa.” Giọng của Tịch Mộ Thành trở nên khàn khàn, sau đó cầm tay của Thời Tư Nam đưa đến giữa hai chân mình.
Thời Tư Nam chạm vào thứ kia thì muốn rút tay lại, nhưng mà tay của nó đã bị Tịch Mộ Thành nắm chặt lấy.
Cả người của Thời Tư Nam đều nóng hừng hực, mồ hôi vã ra như tắm, làn da cũng biến thành màu hồng, Tịch Mộ Thành thấy vậy thì không thể kìm nén được nữa, hắn vén váy của Thời Tư Nam lên ở ngay phòng khách.
Tịch Mộ Thành để Thời Tư Nam ngồi trên bàn cơm, cởi thắt lưng ra rồi trực tiếp tiến vào.
Thời Tư Nam ra sức giãy giụa, vừa vội vừa xấu hổ, muốn đẩy Tịch Mộ Thành ra: “Cậu, ở đây là phòng khách, sẽ có người đến, cậu...”
“Không phải là rất kích thích sao?” Tịch Mộ Thành chỉ hận không thể xé Thời Tư Nam ra làm đôi, cả cơ thể hắn đều tràn ngập lực lượng.
Biểu cảm của Thời Tư Nam có chút dại ra, nó cũng đã bắt đầu cảm thấy sung sướng, cũng dần quên mất bản thân đang ở đâu và ôm chặt lấy cổ của Tịch Mộ Thành.
Thời Tư Nam cảm thấy con bé vô cùng khát vọng bản thân được nhồi đầy.
Còn Tịch Mộ Thành thì muốn đưa hết mọi thứ trong cơ thể mình cho Thời Tư Nam.
Khi mà Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất thì có người hầu bước vào, sau đó bị hình ảnh trước mặt dọa ngây người.
Con mắt của Tịch Mộ Thành trở nên đỏ ngầu, hắn quay đầu nhìn người giúp việc kia, sau đó kéo váy của Thời Tư Nam lên để che lại thân thể của nó.
Tịch Mộ Thành đột nhiên dừng lại kiến cho Thời Tư Nam vốn đang rất sung sướng bất mãn gọi: “Cậu...”
Bị người khác phát hiện, lại nghe thấy Thời Tư Nam gọi mình là cậu khiến cho Tịch Mộ Thành cảm thấy vô cùng kích thích.
Tịch Mộ Thành cảm thấy có một dòng nước ấm chạy dọc sống lưng đi đến não bộ, sau đó nhanh chóng bắn ra cho Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam ôm lấy bả vai của Tịch Mộ Thành rồi hét chói tai, sau đó nhanh chóng ngã xuống bàn ăn.
Tịch Mộ Thành ngã lên trên người của Thời Tư Nam, nghỉ ngơi một lúc mới từ từ mặc quần áo vào, sau đó nhìn thoáng qua người giúp việc còn đang đứng ngây ra kia, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết thì lập tức cút đi.”
Thời Tư Nam nghe Tịch Mộ Thành nói vậy thì quay đầu lại nhìn, khi thấy người giúp việc đứng ở đó, lập tức hét chói tai, vô cùng sợ hãi: “Cậu, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thời Tư Nam không dám tưởng tượng, nếu như một người biết thì cả căn biệt thự này cũng sẽ biết.
Tịch Mộ Thành lạnh lùng cười: “Không có chuyện gì cả.”
“Cô bị sa thải, nếu như không muốn chết thì nhớ giữ kín cái miệng của mình, cút đi...” Tịch Mộ Thành nói với người hầu kia, giọng nói của hắn tràn ngập sat khí.
Người giúp việc kia sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cô ta vừa thấy cái gì thế này, là mấy chuyện bẩn thỉu của đám nhà giàu sao?
Khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Tịch Mộ Thành thì người giúp việc kia mới giật mình, thứ gì cũng không cần mà lập tức xoay người chạy.
“Cậu...” Thời Tư Nam mờ mịt
nhìn về phía Tịch Mộ Thành: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ, con sợ lắm...”
Sợ người khác biết, sợ mọi người sẽ dùng ánh mắt khinh thường để nhìn mình và cười nhạo nó có thể làm loại chuyện đó với cậu của mình, sợ nếu ông ngoại và mẹ biết được thì họ sẽ giết mình.
Tịch Mộ Thành khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Con yên tâm, cô ta sẽ không nói ra đâu.” Bởi vì sẽ không có cơ hội để nói ra.
Tịch Mộ Thành gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói với Thời Tư Nam: “Không có chuyện gì cả, mọi việc đã được giải quyết.”
Thời Tư Nam thở dài một hơi, cuối cùng có thể yên tâm rồi, nó cũng rất tin tưởng cậu của mình, trong lòng nó thì không có chuyện gì mà cậu không thể giải quyết được.
“Cậu, lần sau chúng ta đừng làm ở những chỗ như thế này.” Thời Tư Nam vẫn còn có chút sợ hãi.
Tịch Mộ Thành khẽ nhếch miệng, thật lòng mà nói thì hắn rất hưởng thụ cái cảm giác này: “Cậu thực sự chỉ hận không thể nhét cháu vào trong người của cậu.”
Thời Tư Nam cúi đầu, không dám nhìn Tịch Mộ Thành.
Còn Ninh Thư thì đang ngồi ở ngoài phòng bệnh để giải quyết công việc, kiểm tra email mà thư ký gửi, rồi lại nhận được điện thoại của người giúp việc trong nhà gọi đến.
Giọng đối phương tràn ngập sợ hãi, cô ta còn run rẩy nói muốn đến gặp cô.
Ninh Thư nói địa chỉ của bệnh viện cho người giúp việc này, sau đó đối phương cũng vội vàng tắt máy.
Ninh Thư nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì mà người đó lại sợ hãi đến mức như vậy.
Nửa tiếng sau thì người giúp việc này cũng xuất hiện ở trước mặt của Ninh Thư, cô thấy vẻ mặt của đối phương có phần thấp thỏm lo âu nên đưa nước cho cô ta: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bà chủ, cô nhất định phải cứu tôi.” Người hầu kia nói với Ninh Thư, nước mắt nước mũi cũng không ngừng chảy ra, ánh mắt tràn ngập sát ý của Tịch tiên sinh lúc nãy vẫn còn hiện ra ở trước mắt cô ta.
“Rốt cục là có chuyện gì vậy?” Ninh Thư hỏi.
Người giúp việc khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói hết đầu đuôi câu chuyện cho cô.
Ninh Thư: (⊙⊙)
Cô vừa đi là hai người đó lại lăn lộn với nhau.
Ninh Thư mỉm cười, Tich Mộ Thành như vậy chứng tỏ là thể lực của hắn cũng rất tốt nhỉ?
Không phải là máy đóng cọc vĩnh cửu sao?
Nhìn xem hắn có thể uy vũ như vậy đến bao giờ.
Nhưng mà cảm giác của người hầu này cũng không sai, nếu đã xảy ra chuyện này thì Tịch Mộ Thành nhất định sẽ giết người diệt khẩu, huống hồ hắn còn muốn bảo vệ người phụ nữ mà hắn yêu nữa.
Nhân vật chính chỉ cần tùy tiện làm vài việc là có thể thay đổi vận mệnh của những người nhỏ bé khác.
Vì yêu thì cho dù thành kẻ thù với khắp thiên hạ thì có làm sao, giết hết người trong thiên hạ thì có làm sao?
“Bà chủ, cô nhất định phải tin tôi, những gì tôi nói đều là sự thật.” Người giúp việc lo lắng mà nói với Ninh Thư.
“Bây giờ chị ở lại bệnh viện để chăm sóc cha tôi, tôi sẽ không để cho chị có mệnh hệ gì.” Ninh Thư nói: “Chuyện này chị cũng đừng nói lung tung với những người khác.”
Người hầu cảm động đến rớt nước mắt: “Cảm ơn bà chủ, tôi sẽ không nói lung tung.” Cô ta chán sống rồi mới đi nói lung tung, hơn nữa còn liên quan đến con gái của bà chủ, nếu như cô ta nói ra thì sẽ phá hủy danh tiếng của đối phương, đến lúc đó chỉ sợ người đầu tiên mà bà chủ đối phó là cô ta.
Ninh Thư suy nghĩ một chút thì quyết định chuyển viện, bây giờ lão già giống như ngọn nến trước gió vậy, chỉ cần Tịch Mộ Thành tháo mặt nạ oxi ra là ông ấy sẽ ra đi luôn.