Dương Vũ Huy mặc dù không để ý đến Lý Tân Trạch, nhưng đối với Trần Gia Nam lại sinh cảm giác rất tức giận, cảm giác mình thật ngu ngốc, mới có thể thầm mến Trần Gia Nam lâu như vậy.
Thật là ngốc!
Trần Gia Nam kia chính là loại gái lẳng lơ, tham hư vinh mà thôi, sẽ có một ngày cô hối hận.
Dương Vũ Huy trở về ký túc xá mở máy tính ra, hắn hiện tại phải dùng đến số vốn dự phòng, bởi vì giờ còn phải đi học, đối với tương lai của mình Dương Vũ Huy đã có hoạch định, cần tận dụng thời gian còn đi học, kiếm đủ số vốn.
Viết, viết ca khúc, viết kịch bản, những thứ này đều là tài nguyên vô giá.
Chỉ là Dương Vũ Huy mở máy tính ra, sau đó không tìm thấy bản thảo của mình nữa, Dương Vũ Huy trong lòng lập tức giật mình, mở đi mở lại từng tệp thư mục tìm bản thảo.
Thế nhưng tất cả bản thảo đều biến mất không còn chút dấu vết.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Nhiều bản thảo như vậy, có một số bài hắn còn thức đêm để viết, ấp ủ mong chờ lẫn dào dạt tình cảm viết ra, bởi vì hắn biết những thứ này sẽ rất hot, cho nên tràn đầy nhiệt tình, nhưng bây giờ bản thảo tự nhiên đều biến mất!
Biến mất rồi, biến mất rồi!!!
Dương Vũ Huy tức đến mức hận không thể đập máy tính đi, tức giận quay qua người trong ký túc xá chất vấn: “Có phải các người động tới máy tính của tôi hay không, thứ tôi để trong máy tính biến mất hết rồi.”
Hai người bạn cùng phòng Dương Vũ Huy nhìn nhau, lắc đầu nói: “Bọn tôi vốn dĩ không động chạm đến máy tính của ông, máy tính của ông không phải vẫn để trong ngăn kéo à?”
Thời gian trước Dương Vũ Huy mua một cái máy tính xách tay, giống như tìm được bảo bối, ai có thể động được vào máy tính của hắn chứ.
Bây giờ xảy ra chuyện lại gào lên với bọn họ, người trong phòng ký túc xá rất khó chịu.
Nhưng hiện giờ Dương Vũ Huy tức muốn nổ tung, hắn viết bài vất vả như vậy, giờ nói mất là mất.
Hệ thống tìm kiếm trong đầu hắn chỉ đủ để tìm kiếm, nhưng không thể copy - paste, cho nên, những bản thảo kia đều là hắn gõ ra từng chữ một.
“Không phải là các người động vào sao những tài liệu tôi lưu trong này đều không thấy nữa?” Dương Vũ Huy không nén được nội tâm cuồng bạo của mình.
Đây là lần thứ hai hắn thất bại, lần đầu tiên là tỏ tình với Trần Gia Nam, thề thốt từ tận đáy lòng, kết quả bị làm cho mất mặt.
Ở sân vận động bị Lý Tân Trạch hạ nhục như vậy, trong lòng cảm thấy bực bội.
Bây giờ bản thảo hắn gõ ra cũng không thấy nữa, sao làm cái gì cũng không thuận lợi.
Có hệ thống hắn đáng nhẽ phải như có trời giúp mới phải.
Dương Vũ Huy nhíu chặt lông mày, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là ai động máy tính của tôi?”
Những thứ khác thì vẫn còn, chỉ có những bản thảo là biến mất, Dương Vũ Huy cũng nghi ngờ có người khác nhìn thấy những bản thảo này rồi trộm đi.
Dương Vũ Huy kiếp trước đã ở tầng thấp nhất của giới giải trí, đã quá hiểu mặt tối trong đó, cho nên, bản thảo biến mất phản ứng đầu tiên là có người nhìn thấy bản thảo, muốn đem bản thảo cất làm của riêng.
Vài người bạn cùng phòng thấy bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Dương Vũ Huy, cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả, một người trong số đó cười nhạt nói: “Dương Vũ Huy, ông chắc không phải bị Lý Tân Trạch chọc tức, rồi đem sự tức giận đấy đổ lên người chúng tôi chứ, ai động vào máy tính của ông, lải nhải cả một ngày, có phải ông bị điên rồi hay không.”
“Ông nói cái gì?” Mắt của Dương Vũ Huy tia máu nổi lên: “Ông có giỏi nói lại lần nữa xem nào.”
“Tôi nói đấy thì sao, ông đúng là điên thật rồi.” Bạn cùng phòng cũng chẳng chịu nhường.
Thấy hai bên như muốn đánh nhau, mọi người đều kéo họ lại: “Bình tĩnh chút đi.”
“Dương Vũ Huy, máy tính của ông chúng tôi không động chạm, đồ để trong máy tính của ông thì tự tìm lại đi.”
Dương Vũ Huy xoa trán một cái, hơi khó chịu, một lần nữa mở máy tính ra, tỉ mỉ kiểm tra các tệp, cuối cùng tuyệt vọng, các tệp bài của hắn thực sự biến mất rồi.
Dương Vũ Huy tức đến run người, cuối cùng chỉ có thể tìm lại những nội dung kia trong đầu, chậm rãi viết lại một lần nữa.
Dương Vũ Huy thức đến nửa đêm không ngủ, chính vì viết lại hết chỗ bản thảo.
“Nửa đêm rồi còn không mau đi ngủ. Gõ cái gì mà gõ.” Bạn cùng phòng bất mãn nói, ánh sáng từ màn hình máy tính cộng thêm tiếng bàn phím ồn ào, làm cho người trong phòng ký túc rất khó chịu.
Dương Vũ Huy gương mặt u
ám, ánh sáng từ máy tính chiếu rọi lên mặt hắn, khiến hắn thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Trước kia hắn còn nghĩ khi mình phát triển rồi sẽ kéo từng người trong ký túc xá theo, dù sao cũng là bạn cùng phòng hai kiếp.
Nhưng bây giờ xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi, những người này là người vong ân bội nghĩa.
Hiện tại Dương Vũ Huy cảm thấy đáng nhẽ mình phải được mọi người tâng bốc, nếu như những người này bằng lòng đồng cam cộng khổ với hắn, sau này sẽ không thiếu lợi ích của bọn họ.
Hơn nữa mấy người này về sau trong giới giải trí đều phát triển không ít, mỗi người đều có tác phẩm của mình, Dương Vũ Huy muốn đem những người này đặt dưới trướng của mình, về sau đưa cho họ kịch bản tốt một chút, cũng đủ cho bọn họ nổi danh.
Nhưng mà bọn họ lại vứt bỏ nó.
Dương Vũ Huy tắt máy tính đi, đặt máy tính vào trong ngăn kéo khóa lại.
Vài người khác chứng kiến bộ dạng đề phòng của hắn như chống trộm, cũng không nhịn được bật cười một tiếng.
Lại có công ty âm nhạc muốn mua bài hát của Dương Vũ Huy, hơn nữa thù lao rất hậu hĩnh, thế nhưng Dương Vũ Huy vẫn không hài lòng, nếu như không phải thiếu tiền, hắn căn bản cũng sẽ không hèn như vậy mà bán ca khúc.
Nhưng bây giờ hắn không có vốn để làm ra đĩa nhạc của mình.
Những ca khúc Dương Vũ Huy viết cho công ty âm nhạc không phải là những ca khúc nổi tiếng, những ca khúc kinh điển, hắn vẫn muốn giữ lại cho riêng mình, căn bản không thể đưa cho bọn họ.
Nhất là giá cả lại thấp như thế.
Dương Vũ Huy vì vậy có được một khoản tiền tâm trạng cũng khá lên nhiều.
Dương Vũ Huy dành hết thời gian của mình cho đống bản thảo, hai tháng thức trắng, cuối cùng cũng viết lại hết được chỗ bản thảo đó.
Lập tức hào hứng công bố trên trang web, thế nhưng nhập tên sách, lại được thông báo tên sách đã tồn tại.
Dương Vũ Huy hơi sửng sốt, mắng một câu gặp quỷ rồi.
Những cái tên này chỉ có hắn biết, giờ còn có người có cùng tên sách với hắn.
Dương Vũ Huy tìm ra chúng, giờ phát hiện cái này đã được công bố từ lâu, ấn mở nội dung, giống với cái của hắn y như đúc.
Dương Vũ Huy đầu lờ mờ như bị búa tạ rơi vào, điều này sao có thể, hắn xác định thế giới này không có những thứ này, nhưng bây giờ là thế nào?
Dương Vũ Huy thần xui quỷ khiến đi thăm dò người khác, đã tìm tòi ra rồi, hơn nữa mỗi bút danh cũng không giống.
Tay nhấn chuột của Dương Vũ Huy run lên.
Cái này nhất định là của hắn, bây giờ bị người ta công bố lên mạng trước, hơn nữa không nhiều không ít, đúng bằng số lượng của hắn.
Những bài này rất được hoan nghênh, độc giả rất nhiều.
Dương Vũ Huy gõ xuống phần bình luận: “Đây là sao chép của tôi, cái này là do tôi viết, là của tôi!!!”
Dương Vũ Huy lần này cũng không nén được sự tức giận trong lòng mình nữa, đem đập máy tính.
Vốn dĩ nguyên đám bản thảo không thấy đã đủ bốc hỏa, vất vả gõ lại bản thảo, hiện tại phát hiện nó đã được công bố từ trước.
Đồng thời trong lòng Dương Vũ Huy lại cảm thấy khó hiểu, lẽ nào thế giới song song này còn có người khác sống lại.
Bên này Ninh Thư đang uống nước, thấy Dương Vũ Huy để lại bình luận thảm thiết, dù qua mạng, Ninh Thư cũng có thể cảm nhận được Dương Vũ Huy tức đến hộc máu.