Trong lòng Ninh Thư có chút bất an, từ khi nào Dương Vũ Huy lại quan tâm cô vậy, còn đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi về cô.
Lẽ nào Dương Vũ Huy phát hiện ra gì rồi?
“Tôi và Dương Vũ Huy đâu có gì đâu, đầu cô có vấn đề à.” Ninh Thư châm chọc: “Dương Vũ Huy gọi điện thoại hỏi cô cái gì mà cô lại như vậy?”
Phương Mộng Hàm hít một hơi thật sâu, nhấc tay lên định đánh Ninh Thư, Ninh Thư cầm cổ tay Phương Mộng Hàm, nhấc tay mình, tát Phương Mộng Hàm một bạt tai.
“Còn động tay động chân, tôi đánh cô đó.” Ninh Thư ngồi trên bàn.
Phương Mộng Hàm che mặt, hít sâu, hung hăng nói: “Trần Gia Nam, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, đàn anh là bạn trai của tôi, nếu không muốn mất mặt thì đừng có bám lấy đàn anh của tôi.”
Ninh Thư lạnh nhạt nhìn Phương Mộng Hàm đang kích động, cô và Dương Vũ Huy đâu có chuyện gì sao Phương Mộng Hàm lại kích động như vậy.
Trong kịch bản, Dương Vũ Huy có nhiều nữ nhân như vậy, sao Phương Mộng Hàm có thể nhịn được, có điều Dương Vũ Huy đã công thành danh toại rồi.
Đi theo Dương Vũ Huy mới có lợi, cho nên phải nhịn.
“Dương Vũ Huy nói gì với cô?” Ninh Thư hỏi.
Phương Mộng Hàm bị Ninh Thư bạt tai, lòng mang oán hận, cô ta không muốn trả lời câu hỏi của Ninh Thư.
“Vậy tôi tự gọi điện thoại hỏi Dương Vũ Huy.” Ninh Thư nói rồi lấy điện thoại di động ra.
“Không được gọi, anh ấy chỉ hỏi tôi gần đây cô có gì khác thường không thôi.” Phương Mộng Hàm vội vàng nói.
Ninh Thư nhíu mày, Dương Vũ Huy đã nghi cô rồi sao.
Vậy tiếp theo, cô nhất định phải cẩn thận hơn.
Lúc nào cũng phải mang bình xịt cay theo người.
“Cô trả lời thế nào?” Ninh Thư lạnh lùng nhìn Phương Mộng Hàm: “Cô nói gì với Dương Vũ Huy? “
Ninh Thư tới gần Phương Mộng Hàm, khắp người tỏa ra sự uy hiếp, khiến Phương Mộng Hàm lui về sau hai bước, lắp bắp nói: “Cô, cô... muốn làm gì. “
Phương Mộng Hàm ôm mặt mình, sợ Ninh Thư lại đánh mặt mình.
“Tôi hỏi cô, cô trả lời Dương Vũ Huy như thế nào?” Ninh Thư hỏi.
“Tôi chỉ nói cô thích lên mạng mà thôi.” Phương Mộng Hàm đẩy Ninh Thư ra.
Ninh Thư trợn ngược mắt.
Cô không gặp mặt Dương Vũ Huy, cũng không qua lại với Dương Vũ Huy, chỉ vùi đầu trong ký túc xá làm mấy việc xấu, Dương Vũ Huy đã nghi ngờ cô rồi.
Thật không hiểu nổi.
Hôm sau, Ninh Thư định ra ngoài trường mua ít đồ ăn sáng, bởi vì chưa khai giảng nên căn tin vẫn chưa mở cửa.
Ninh Thư đến cổng trường thì gặp Dương Vũ Huy, thấy Dương Vũ Huy hình như đang cố ý đứng chờ.
Mắt Ninh Thư co lại, giả bộ không thấy hắn, đi lướt qua.
Dương Vũ Huy đưa tay cản Ninh Thư lại, Ninh Thư mặt không đổi sắc nhìn Dương Vũ Huy: “Làm gì đó? “
“Trần Gia Nam, chúng ta cần nói chuyện.” Mắt Dương Vũ Huy nhìn khắp người Ninh Thư.
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn: “Tôi với anh có gì cần nói chứ, tôi với anh đâu có quen nhau.”
“Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề chính, có phải cô cũng đang bán kịch bản và bài hát.”
Ninh Thư thấy kì lạ: “Tôi đóng phim, chứ đâu có biết viết nhạc với kịch bản. “
Dương Vũ Huy hít sâu một hơi: “Có phải cô đã sống lại không? “
“Sống lại cái gì chứ, anh xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đó.” Ninh Thư trợn mắt: “Sống lại dễ như vậy sao, ai cũng có thể sống lại sao?”
“Rốt cuộc anh đến tìm tôi có chuyện gì?” Ninh Thư không nhịn được nữa: “Dương Vũ Huy, anh đừng có làm phiền tôi nữa được không, tôi đã có bạn trai rồi, tôi và anh không hề có liên quan gì hết, tôi cũng không bao giờ chấp nhận anh đâu. “
Dương Vũ Huy thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của Ninh Thư, lại nghe Ninh Thư nói vậy, khiến hắn ghét đến không chịu được, cũng không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì.
Sao trước đây hắn lại thích nữ nhân như vậy chứ, crush loại nữ nhân này, hơn nữa còn rất nhiều năm nữa chứ.
Trước đây cô và Lý Tân Trạch kết hôn, hắn còn buồn bã rất lâu.
Bây giờ nhìn lại thấy
thật ghê tởm, thật khiến người ta muốn ói.
Dương Vũ Huy nhìn thật kĩ Ninh Thư, rồi xoay người rời đi.
Ninh Thư nhíu mắt nhìn bóng lưng Dương Vũ Huy, ra khỏi trường mua ít đồ ăn.
Có điều trên đường về gặp mấy tên côn đồ để tóc mào ngựa.
Cử chỉ của mấy tên côn đồ này vô cùng ngả ngớn, nhìn Ninh Thư huýt sáo: “Ái chà, mỹ nữ, tới đây vui với các anh chút nào.”
Ninh Thư: →_→
Tên côn đồ đưa tay ra kéo Ninh Thư, Ninh Thư tát hắn một bạt tai, táy máy tay chân, chị đây sẽ tát chết mài.
Tên côn đồ bị Ninh Thư tát một phát mặt liền sưng hết lên, hoa mắt chóng mặt, không nhịn được lắc đầu.
“Con đàn bà thối tha, tao sẽ cho mày biết tay.” Tên côn đồ trợn mắt, lao tới.
Ninh Thư lấy bình xịt cay ra, điên cuồng phun vào mặt bọn côn đồ.
Mấy tên côn đồ bị bình xịt cay phun cho cay không mở mắt ra được, Ninh Thư đưa chân đạp một phát, mấy tên côn đồ lăn quay ra đất, nằm rên rỉ.
Ninh Thư cầm đồ ăn quay lưng bỏ đi.
Ở một quán cà phê cách đó không xa, một cô gái bước ra, trên người cô gái này mặc quần da áo da, nhìn có vẻ rất ngầu, mái tóc ngắn trông rất lanh lợi, phóng khoáng.
“Mẹ kiếp, nhiều người như vậy mà không đánh nổi một đứa con gái, đúng là chẳng có tiền đồ?” Cô gái này đưa tay chống eo, eo của cô rất nhỏ, mặc quần da khiến chân thon dài thẳng tắp.
“Đại tỷ, con kỹ nữ kia ra tay nặng quá.” Tên côn đồ kêu oai oái, nói.
Cô gái kia không chịu nổi, xoa xoa trán: “Đúng là mất mặt, mất mặt trước mặt thần tượng của tôi.”
Dương Vũ Huy cũng từ trong quán cà phê đi ra, đi tới bên cạnh cô gái.
Cô gái kia thấy Dương Vũ Huy, lập tức đưa chân vẽ trên mặt đất, ngượng ngùng nói: “Đều do thủ hạ vô dụng. “
“Tôi không trách cô, chuyện lần này rất cám ơn cô.” Dương Vũ Huy ôn nhu nói.
Cô gái vỗ bả vai Dương Vũ Huy: “Mấy tên vô dụng này đều là em tùy tiện tìm đó, mấy người lợi hại hơn em vẫn chưa dùng đâu, lần sau em tìm người khác giúp anh dạy dỗ cô ta.”
“Nữ nhân kia làm gì mà khiến anh tức như vậy?” Cô gái hỏi.
Có thể tính là mối thù không đội trời chung không, hiện tại Trần Gia Nam đang bị nghi ngờ, Dương Vũ Huy sẽ không bỏ qua cho cô.
Rõ ràng bản thân có hệ thống tìm kiếm, nhưng luôn bị khống chế, những thứ đáng lẽ do hắn tạo ra lại biến thành của người khác.
Tuy trong tay có chút tiền, nhưng muốn làm đại sự, số tiền này là không đủ.
Càng có tiền lại càng muốn có nhiều tiền hơn.
“Anh muốn em xử cô ta thế nào đây?” Cô gái hỏi Dương Vũ Huy: “Có muốn em giết cô ta không?”
Dương Vũ Huy lắc đầu: “Tuy cô là xã hội đen nhưng nếu dính đến mạng người thì không hay đâu.”
“Rút gân tay, khiến cô ta không thể ở lại trường học.” Dương Vũ Huy nói nhỏ.
Rút gân tay, tay không có lực, sẽ không thể đánh chữ nữa, Dương Vũ Huy suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Tốt nhất là cắt cả lưỡi cô ta nữa.”
Không có lưỡi sẽ không nói được gì.
Cô gái gật đầu: “Em sẽ tìm người chuyên nghiệp làm việc này. “
“Cám ơn cô.” Dương Vũ Huy nắm tay cô gái.