Trong phòng chỉ có Ninh Thư và Mai Tử Thanh còn bình tĩnh một chút, những nữ sinh khác ôm lấy nhau, sợ mất hết hồn vía.
Ninh Thư lấy cuốn vở và bút trong cặp trên đầu giường mình ra, ghi lại tình trạng của người chết.
Tên và tình trạng tử vong, xem xem có manh mối gì không.
Ninh Thư quan sát cẩn thận, phát hiện trên bút lông có khắc một cái tên: “Phan Thìn”.
Là nam sinh trong câu lạc bộ quốc họa.
Nam sinh vào phòng nữ sinh, hắn vào bằng cách nào chứ, cửa đang khóa, bên ngoài không thể mở được, hay trong phòng có đồng bọn?
Bút lông đâm vào mắt người chết nhưng sao cô ta lại không giãy dụa, ga giường cũng không hề xê dịch, không loại trừ khả năng có người đã sửa lại.
Không hề có lấy một chút động tĩnh, sáu nữ sinh trong căn phòng này đều không nghe được chút động tĩnh nào.
Ngủ sâu đến vậy sao?
Ninh Thư khịt khịt mũi, lẽ nào trong phòng này còn đốt hương gì?
Cũng có thể là bị người ta bỏ thuốc.
Mai Tử Thanh lắc đầu với Ninh Thư.
“Rầm, rầm, rầm...” Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên.
“Xảy ra chuyện gì, mau mở cửa ra.” Âm thanh ồn ào bên ngoài cửa.
Mai Tử Thanh định mở cửa thì Ninh Thư vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi còn chưa mặc quần.”
Ninh Thư mặc quần lên.
Mai Tử Thanh mở cửa, đám học sinh như ong vỡ tổ lao vào, thấy người bị bút lông giết chết, đều sợ đến tái mặt, con gái đều thét lên.
Đi ở phía trước là nam sinh có dung mạo anh tuấn nhất, thấy loại tình huống này tuy sợ nhưng vẫn bình tĩnh hơn những người khác.
Người này chính là người đề xuất đến đây thu thập tranh, chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương.
“Chết, chết người rồi…”
“Thật khủng khiếp.”
Hơn ba mươi người chen chúc trong căn phòng này, nhưng chỗ quanh giường lại rất rộng, tất cả mọi người đều không dám tới gần chỗ có người chết.
“Thầy giáo tới rồi.”
Một đại thúc mặc áo gió đen đi đến, tới cạnh thi thể, đeo găng tay y tế, rút bút lông ra khỏi mắt.
Lúc lấy ra còn mang theo chút vết máu, bắn lên cả người Ninh Thư đang đứng bên cạnh thi thể.
Ninh Thư:...
Đại thúc kiểm tra thi thể, thấy tên Phan Thìn, lạnh lùng hỏi: “Ai là Phan Thìn.”
“Tôi...” Một nam sinh nho nhã, yếu đuối, da thịt trắng nõn lắp bắp nói: “Tôi không giết người.”
Giáo Y đại thúc vê ngòi bút lông, cuối cùng rút một cây kim từ ngòi bút ra, đại thúc nhíu mắt nhìn cây kim.
Ninh Thư ghi tất cả mọi chuyện lại, kim này chính là kim thêu bình thường, để vào trong bút như vậy sẽ đưa người ta vào chỗ chết nhanh hơn.
Đại thúc liếc mắt nhìn cuốn sổ của Ninh Thư, không nói gì.
“Tôi thật sự không giết người, không phải tôi.” Phan Thìn vội vàng lắc đầu: “Dụng cụ vẽ của mọi người đều để cùng nhau, ai cũng có thể lấy, sao lại lấy của tôi chứ.”
Phan Thìn đỏ mặt, không ngừng biện minh.
Thậm chí hắn còn không dám nhìn thẳng vào thi thể.
Đại thúc lạnh lùng nói: “Khiêng thi thể xuống dưới đi.”
Vừa nghe phải động vào thi thể, mọi người sợ như ong vỡ tổ chen lấn chạy ra khỏi phòng.
“Dọn đi.” Đại thúc nói với Ninh Thư đang chuẩn bị chạy.
“→_→ tôi là con gái, không khiêng nổi.” Ninh Thư nói.
Đại thúc cởi găng tay dính máu ra, ném ra ngoài cửa sổ, xoay người ra khỏi phòng.
Ninh Thư:...
Tại sao người bị tổn thương luôn là cô.
Ninh Thư vất vả lắm mới khiêng thi thể xuống được dưới lầu, khiêng một người chết như vậy thật sự rất đáng sợ.
Ninh Thư hơi đánh giá cao bản thân, cơ thể này không tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, khí lực không lớn, nên lúc mang đến sân, đã mệt không thở nổi.
Tuyết đọng trên đất đã phủ đến tận đùi, tuyết trên trời vẫn đang rơi, bọn họ không thể đi được, xe cũng không thể nổ máy.
Sao phải tìm đường chết như vậy chứ, đúng là không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Bước từng bước gian nan lắm mới đặt thi thể vào chân tường trong sân được, nữ sinh này mặc trên người bộ đồ ngủ bằng bông dày cộp, hốc mắt bị đâm trông đen thui, con mắt khác mở rất to, rất đáng sợ.
Ninh Thư định cởi quần áo của cô ta để xem trên người cô ta có vết thương nào khác không.
“Cô là lợn à?” Giọng đại thúc vang lên từ phía sau lưng: “Tôi kêu cô
khiêng xuống đi, chứ không kêu cô mang ra sân.”
“Tuyết lớn như vậy sẽ vùi thi thể đi mất, ít nhất cũng phải chờ tôi giải phẫu xong mới đem ra chứ.”
Ninh Thư:...
Ninh Thư thật bất đắc dĩ, rõ ràng là tại hắn không nói rõ kia mà?
Không đem thi thể ra, chẳng lẽ còn muốn để thi thể ở trong nhà để ngủ cùng chắc?
Ninh Thư lại vác thi thể lên vai, khiêng vào trong đại sảnh.
Đại sảnh rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn được ghép lại bởi mấy tấm gỗ và bốn băng ghế dài, vì có nhiều người nên không thể ngồi hết, chỉ có thể đứng.
Thấy Ninh Thư lại khiêng thi thể trở lại, luôn miệng nói: “Đừng để ở đó, bọn tôi sợ.”
Không ít nữ sinh sợ đến khóc cả rồi.
Ninh Thư không đứng thẳng người lên được nữa rồi, bê hơn 50 kg từ trên lầu xuống, đem đến sân lại mang vào trong nhà.
Mệt mỏi quá đi.
“Thầy ơi, chúng ta nên làm gì bây giờ, hay báo cảnh sát đi.” Chủ tịch câu lạc bộ quốc hoạ Phàn Tuấn Dương nói với đại thúc, sắc mặt của hắn tái nhợt, con ngươi run rẩy.
Rõ ràng là đang gắng gượng mà.
“Bây giờ tuyết phủ đầy núi rồi, dù có báo thì cảnh sát cũng không đến được, tín hiệu nơi đây cũng không tốt, điện thoại đều không thể gọi được.” Một nữ sinh xinh đẹp nói, nhìn về phía đại thúc: “Thầy ơi, thầy nói xem bây giờ phải làm sao đây?”
Đại thúc đẩy kính mắt: “Có cần ăn cơm tôi cũng đút luôn cho cô ăn nữa không?”
Sắc mặt nữ sinh lúc hồng lúc trắng, không nhịn được nói: “Thầy ơi, là em đây.”
Đại thúc mặt không đổi sắc.
Ninh Thư thấy cô nương xinh đẹp này rất quen, chắc là nhiệm vụ giả siêu cấp kia đã nhập vào cơ thể này, khiến sức hút của cơ thể này tăng lên rất nhiều.
Ánh mắt của không ít nam sinh đều đặt trên người của cô ta, nhưng cô ta lại chỉ nhìn Giáo Y đại thúc.
“Đặt thi thể lên bàn.” Đại thúc nói với Ninh Thư.
Ninh Thư: Tại sao lại là tôi.
Kêu một cô gái như cô làm mấy việc lao động tay chân, trong phòng nhiều người như vậy sao lại bắt cô làm chứ.
“Để tôi làm cho.” Một nam sinh đứng dậy, vác thi thể lên trên bàn.
“Cảm ơn.” Ninh Thư nói cảm ơn.
“Không cần, tôi và cậu có quen biết mà.” Cậu ta mỉm cười.
Mẹ cha, chắc chắn là Trương Gia Sâm.
Đại thúc dùng kéo y tế cắt quần áo trên người thi thể, lộ ra làn da tái nhợt và bộ ngực đẫy đà.
Một vài nam sinh đỏ hết mặt lên, len lén nhìn, chỉ là một thi thể thôi vậy mà lại hút hồn đến vậy.
Đại thúc cầm dao giải phẫu lên, bắt đầu cắt từ phần da dưới cằm, cắt thẳng đến tận hông.
Đại thúc đeo găng tay, đặt một tay trên da thi thể, một tiếng “xoẹt” vang lên, cơ thể tách ra, lục phủ ngũ tạng hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người:...
“Ọe…”
Vài người sợ quá chạy lên lầu, nôn khan.
Ninh Thư có chút kinh hoàng, sao hắn lại hùng hổ vậy chứ.
Những người kia đều là nhập vào thân thể người khác, người này lại cứ xuất hiện như vậy, còn trở thành thầy giáo quốc hoạ chứ.
Những hội viên này còn một mực tin hắn là thầy giáo, thầy giáo nào lại độc ác, không yêu thương học sinh như vậy chứ?