Bên ngoài phòng vang lên tiếng kêu thất thanh, mấy người trong phòng vội chạy ra ngoài, địa điểm chết người lần này là một nhà vệ sinh đơn sơ ở sân sau.
Ở nơi nông thôn này, thường tùy tiện xây nhà vệ sinh ở sân sau.
Một nữ sinh mặt tái nhợt, vô cùng hoảng sợ, nôn thốc nôn tháo.
Ninh Thư đi tới, nhìn vào trong hầm phân, thấy một thi thể nổi lên trong hầm phân, hướng mặt lên trên, trên mặt và đầu dính đầy chất thải.
Vẻ mặt khó coi, khẽ nhếch miệng, trong miệng còn có đầy nước thải.
Ninh Thư cảm giác dạ dày nôn nao, rất muốn nôn.
Chết ở trong hầm phân.
Đại thúc nói một câu với Ninh Thư: “Lát nữa nói lại tình hình cho tôi.” Rồi xoay người rời đi, Lô San San cũng che miệng đi theo.
Những hội viên khác chạy tới, thấy cảnh này thi nhau nôn mửa, một người nôn khiến cả đám người đến sau nôn theo.
Vừa sáng đã có người chết, còn chưa ăn sáng nữa nè, chưa gì đã lại chết, còn chết kiểu này, nôn đến nỗi trong bụng không còn gì hết.
“Tại sao lại như vậy chứ?” Chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương không nhịn được nắm hai tay lại, con mắt đỏ đậm.
Lúc này Phàn Tuấn Dương rất áp lực, những người này đều do hắn đưa tới, bây giờ đã chết mất hai người rồi, tiếp theo mà còn người chết nữa, không hiểu là bắt đầu hay kết thúc đây?
Hai người chết liên tiếp khiến ai cũng bất an và sợ hãi.
Trạng thái căng thẳng như cuồn cuộn trong lòng mỗi người, còn xảy ra chuyện nữa sẽ mất kiểm soát mất.
Ninh Thư dùng giấy bịt lỗ mũi, dùng cành cây khều thi thể, dùng cành cây đo chiều sâu của nhà vệ sinh, cũng không cao lắm.
Nếu ngã xuống, hoàn toàn có thể đứng lên, sẽ không thể ngạt thở mà chết.
Là có người đè thân thể của nàng ta xuống, dìm chết nàng ta trong hầm phân hay là giết chết trước mới vứt vào hầm phân?
Tình huống này không thể nghiệm xác, người thường còn không chịu nổi, huống chi là đại thúc sợ bẩn quá đáng kia.
Mai Tử Khanh cau mày: “Không có linh hồn.”
Không thấy linh hồn hoặc là người chưa chết, nhưng người đã chết mất rồi, vậy chỉ có thể là linh hồn đã tan biến, tan biến nhanh như vậy sao?
Trương Gia Sâm ngồi xổm bên cạnh Ninh Thư, nhìn chằm chằm thi thể trong hầm, nói: “Từ đầu đến cuối tôi vẫn cho rằng đây không phải hành vi của con người.”
Không phải sức mạnh tự nhiên.
Ninh Thư chọc thi thể xem trên người người này có đầu mối gì không.
“Chúng ta nhấc cô ta lên đi.” Ninh Thư nói.
Mai Tử Khanh tỏ vẻ khinh bỉ: “Không đâu.”
Ninh Thư đẩy thi thể đến trước mặt, tóm chặt lấy quần áo của thi thể, liền thấy trên tay dính nhớp nhớp, Ninh Thư cảm thấy kinh tởm vô cùng.
Dùng sức lôi thi thể lên.
Nước phân hôi thối thấm vào trong tuyết.
Trương Gia Sâm và Mai Tử Khanh lập tức tránh xa Ninh Thư, Ninh Thư chà tay mình lên tuyết, cầm cành cây lùa vào quần áo của thi thể.
Lồng ngực và cánh tay của người chết đều như bị vật gì cắn, có vết cào rất sâu, thay đổi rất lớn.
Trên lồng ngực có một cái lỗ lớn, trái tim bên trong đã biến mất.
Ninh Thư:!!!!!
Mai Tử Khanh vội vã tới gần: “Không thấy tim rồi?”
“Đây là bị động vật gì cắn xé vậy?” Ninh Thư nhìn những vết cắn và vết cào này?
“Chó, chó rất lớn.” Trương Gia Sâm suy đoán.
Ninh Thư cau mày, bị cắn thành như vậy, ở ngực bị khoét một lỗ lớn, lại còn bị lấy mất tim, chắc đau lắm đây, nhưng sao bọn họ không hề nghe thấy động tĩnh gì vậy nhỉ.
Hơn nữa hai ông bà này cũng không nuôi chó, hung thủ lấy đâu ra thời gian nhỉ?
Ninh Thư muốn hoa cả mắt, thật muốn ngất đi.
Ninh Thư vùi thi thể xuống dưới tuyết, thật kinh tởm, không muốn nhìn lại lần thứ hai.
Mọi người đứng chật kín trong nhà chính, Ninh Thư vừa đi vào liền mang theo một mùi phân hôi thối, đại thúc chỉ vào Ninh Thư: “Đứng ở cửa đi.”
Ninh Thư:...
“Tôi có chuyện muốn nói.” Ninh Thư nói, nói thật, cái bệnh sạch sẽ của hắn thật khiến người ta ghét.
“Trên người cô ấy có vết cào và cắn, có thể là do động vật cắn chết.” Ninh Thư nói.
“Vết thương trí mạng ở đâu.”
“Mất tim rồi.”
“Động vật ăn thịt đều có chỗ tấn công trí mạng.” Ngón tay thon dài của đại
thúc chỉ vào cổ hắn: “Đây mới là chỗ trí mạng.”
“Tim còn có lồng ngực bảo vệ, chỗ đó không thể là nơi khiến người ta chết ngay tức khắc.”
Mắt Ninh Thư chuyển động, cũng có nghĩa người chết không phải bị động vật cắn chết, mà vết thương đó là do người tạo ra.
Nếu đeo móng vuốt rồi cào lên người người chết?
“Thầy ơi, bây giờ chúng ta nên làm gì đây.” Chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương hỏi đại thúc: “Chúng ta rời khỏi đây đi.”
Đại thúc lạnh lùng nói: “Cậu định đi thế nào, nhà cậu có máy bay chắc?”
Tuyết càng lúc càng lớn, hơn nữa vẫn không ngừng nghỉ, như vậy không thể lái xe được.
Phàn Tuấn Dương xám mặt, cúi người tỏ vẻ rất chán chường.
Không ít nữ sinh đã khóc rồi, thậm chí có người còn lên tiếng chỉ vào Phàn Tuấn Dương: “Sao cậu lại đưa bọn tôi đến nơi quái quỷ này, chính cậu là người muốn giết chúng tôi.”
Nói xong, mấy cô gái khóc càng thương tâm hơn, dù đám thanh niên không khóc, nhưng lại rất hoang mang, vẻ mặt sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch.
Sợ đến toàn thân đều run rẩy.
Sắc mặt Phàn Tuấn Dương càng thêm khó coi, không nhịn được nói: “Chỗ này là Phan Thìn giới thiệu cho tôi.”
“Tôi…” Mọi người đều nhìn về phía Phan Thìn: “Tôi xem tin tức online thấy nói nơi này phong cảnh rất đẹp, nhất là cảnh tuyết mùa đông.”
“Chắc chắn cậu là hung thủ, trên bút lông có tên của cậu, chỗ cũng là cậu tìm.” Một nữ sinh chỉ vào Phan Thìn.
Phan Thìn là một nam sinh thanh tú, yếu đuối, bị người ta chỉ trích như thế, bị nhiều người nhìn như vậy, da thịt trắng nõn đều đỏ hết lên, cuống quít xua tay, giọng hốt hoảng: “Tôi không giết người, tôi thật sự không giết người.”
Nhà chính tràn ngập trong bầu không khí khủng hoảng, không ai biết còn có thể chết người nữa hay không, là người bên cạnh mình chết hay là mình?
“Ục ục…” Bụng Ninh Thư réo lên một tiếng, từ sáng đến giờ vẫn chưa được ăn, lại còn làm việc chân tay.
Bụng không ít người cũng réo lên theo.
Phàn Tuấn Dương ra nhà chính, đến bếp tìm ông bà Tôn lấy chút điểm tâm.
Một lát sau, bà lão mang bánh màn thầu đen lên, một ít đồ muối và cháo bột bắp, mỗi người một bát cháo loãng và một cái bánh bao, ngoài ra không còn gì khác.
Thức ăn ở nông thôn vẫn luôn không tốt, hơn nữa lại là mùa đông, không có rau dưa gì.
Ngoài ra bát đũa còn không đủ, phải chờ người khác ăn xong, cầm bát đi rửa, rồi mới múc cháo ăn.
Bởi vì Ninh Thư đến ao phân vớt thi thể nên dù có rửa thế nào cũng còn mùi thối, Ninh Thư định đến bếp kiếm chút tro xoa tay.
Trong tình huống này thì nên đi tắm, nhưng trời giá rét như vậy, phòng tắm gió lùa, có mà chết cóng mất.
Ninh Thư đi vào bếp, thấy cô gái mù đang ngồi trước bếp lò, ánh mắt nàng đăm đăm, con ngươi khá lớn nhìn có hơi quỷ dị.
Tay nàng với lấy củi ở bên cạnh, đưa vào bếp lò.
Ninh Thư mím môi, đi tới nói: “Tôi lấy chút tro rửa tay nhé.”
“À, ừ.” Tiểu Lan hơi sửng sốt nói: “Bếp bên cạnh có tro đó.”