Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 852: Ai là hung thủ 13


trước sau

Ninh Thư thấy sợi dây đỏ trên cổ Phàn Tuấn Dương, trước đây cô cũng từng nhìn thấy trên cổ của Tiểu Lan.

Chắc chỉ là trùng hợp, không nhìn thấy mặt dây, không thể chứng minh hai người có quan hệ.

Phàn Tuấn Dương lau mặt, không dám nhìn thi thể có khuôn mặt bị búa chém sâu trên mặt đất. 

“Tôi muốn rời khỏi đây, tôi không muốn ở lại đây.” Khóe mắt Phàn Tuấn Dương đỏ bừng, như muốn khóc lên.

Những người khác đều hốt hoảng, thấy các thành viên trong câu lạc bộ cứ chết dần hết, hơn nữa cách chết rất tàn nhẫn, không nhịn được khóc tu tu.

“Sao tôi lại đến nơi quỷ quái này chứ?” 

“Tôi sợ, tôi muốn về nhà…”

“Mẹ kiếp…”

“Rốt cuộc là người nào, là người hay quỷ, đi ra đi.” 

Bầu không khí sợ hãi khiến người ta không thở nổi, hoài nghi người bên cạnh, giống như chim sợ ná vậy.

“Phàn Tuấn Dương, là cậu đưa chúng tôi tới nơi này, bây giờ ông đây muốn về nhà, về nhà.” Một nam sinh tóm lấy áo của Phàn Tuấn Dương, một đấm đập mạnh lên mặt Phàn Tuấn Dương.

Phàn Tuấn Dương ngã trên mặt đất, khóe miệng trào bọt máu, hắn không hề trở tay, hắn ngồi dưới đất sợ hãi, vò tóc của mình. 

Nam sinh kia còn định đánh Phàn Tuấn Dương, bị những người khác ngăn lại: “Vương Kiệt, thôi đi, giờ có đánh chết cậu ta cũng đâu có làm gì được.”

Nam sinh tên Vương Kiệt bật cười: “Nói không chừng cậu ta chính là hung thủ, đánh chết hắn, tất cả mọi người sẽ an toàn.”

Đại thúc ngồi xuống kiểm tra thi thể, lấy cây búa trên mặt thi thể ra, đứng lên, cầm cây búa vẫn đang nhỏ máu trên tay: “Làm loạn cái gì đó?” 

“Cút ra nhà chính, ở yên đó cho tôi, ai dám bước ra ngoài một bước, tôi sẽ không khách khí với người đó nữa.”

Đại thúc nhíu mắt nhìn Vương Kiệt, Vương Kiệt nhìn đại thúc, lập tức cúi đầu.

“Mang thi thể ra sân đi.” Đại thúc lạnh lùng nói, xoay người xuống lầu. 

Những người khác đều đi theo phía sau đại thúc.

795 thấy thi thể trên đất, thở dài một hơi, mang thi thể xuống dưới lầu.

“Tôi giúp cậu.” Vương Kiệt nói. 

“Được.” 795 và Vương Kiệt đưa thi thể xuống.

Ninh Thư đi theo phía sau hai người, thi thể nhỏ máu lên sàn nhà, trên lầu này đã xảy ra mấy án mạng rồi, vết máu trên sàn nhà đã khô rồi, tạo thành vết màu đỏ thẫm.

Bên dưới đống tuyết dưới sân đã có mấy thi thể, có 696 Mai Tử Thanh, có Trương Gia Sâm, có hai nữ sinh, còn có Phan Thìn, nữ sinh bị đâm vào mắt, nam sinh bị cưa đôi người, nữ sinh bị búa chém chết, còn có một nữ sinh bị móc trái tim bị ném ở nhà vệ sinh, Lâm Hạ bỏ chạy không hề có tin tức. 

Thời gian ngắn như vậy đã chết mười người.

“Cậu nói xem, có khi nào có người giả chết không, chúng ta đào thi thể lên thì có còn ở đó hay không?” Ninh Thư nói với 795.

Những thi thể này bị chôn dưới tuyết, cũng không biết thi thể có còn hay không? 

795 suy nghĩ một lát, cầm một cái xẻng và cuốc, đưa cho Ninh Thư: “Chúng ta đào đi.”

“Để tôi, tay cô ấy bị thương.” Vương Kiệt cầm lấy xẻng nói.

795 nhìn đôi tay đang bị băng lại của Ninh Thư, không nói gì, bắt đầu cùng Vương Kiệt đào thi thể. 

Ninh Thư nhìn chằm chằm Vương Kiệt, người này vốn rất mờ nhạt, sao bây giờ lại tích cực như vậy, khiến Ninh Thư cảm giác rất kỳ lạ.

795 và Vương Kiệt đào từng thi thể lên một, những thi thể này đã đông cứng, nhưng nội tạng chỉ mới bắt đầu phân hủy, có mùi lạ.

Ninh Thư kiểm tra xem trên cổ những thi thể này có dây đỏ hay không. 

Trên cổ nữ sinh đeo các loại đồ trang sức, nhưng không hề có dây đỏ.

Một nha đầu ở nông thôn, một chủ tịch câu lạc bộ trong trường đại học, hai người đều đeo dây đỏ, chắc là có quan hệ gì đó.

Dù có phải là trùng hợp hay không, cũng nên điều tra một chút. 

Có điều Ninh Thư lại phát hiện thiếu mất một thi thể, Phan Thìn thanh tú nhã nhặn đã không thấy nữa.

Phan Thìn đập đầu vào ngưỡng cửa, tổn thương não mà chết, nhưng bây giờ không thấy thi thể đâu.

“Thiếu một người.” 795
xoa cằm: “Dù hắn không phải là hung thủ, nhưng cũng có quan hệ với hung thủ.” 

Vương Kiệt nói: “Là ai lấy đi thi thể của hắn, hay hắn không hề chết, hiện tại hắn đang trốn ở đâu?”

Ninh Thư nhìn Vương Kiệt, tích cực như vậy sao?

Vương Kiệt gãi đầu, nhìn Ninh Thư hỏi: “Tay cô còn đau không?” 

Mắc mớ gì tới anh?

Ninh Thư nhếch miệng, không nói gì, xoay người trở về nhà chính, đứng trước cửa phủi tuyết trên người, nói với đại thúc: “Không thấy thi thể Phan Thìn.”

Đại thúc chỉ hé mắt, những người khác nghe được tin tức này, xì xào bàn tán: “Lẽ nào Phan Thìn là hung thủ?” 

“Phan Thìn chưa chết sao?”

“Ở yên trong nhà, đừng có đi ra.” Đại thúc lạnh lùng nói.

Trời bắt đầu tối, mọi người đều đã đói bụng, không có chỗ ngồi nên ngồi thẳng xuống dưới đất, bụng réo lên liên tục. 

Trong nhà chính rất im ắng, sắc mặt mọi người uể oải, sợ hãi vô cùng, vừa đói lại vừa mệt, ngồi tựa lưng vào nhau.

Ninh Thư ăn Tích Cốc đan rồi nên không cảm thấy đói lắm, hơn nữa đã tu luyện được một chút kình khí, thân thể trong trạng thái hoàn hảo, chỉ là vết thương trên tay có chút ngứa.

Vương Kiệt và 795 lại chôn thi thể xuống dưới tuyết, mang theo khí lạnh vào nhà. 

Bà lão và Tiểu Lan mang cơm tối cho mọi người, hiện tại cơm tối đã ít hơn rồi, bánh màn thầu đen đã nhỏ hơn trước, ăn cùng một bát nước là ổn thôi.

Mọi người đều nhai kỹ nuốt chậm, chỉ sợ ăn một miếng là hết, một ngày ăn một bữa, mà bánh màn thầu lại nhỏ như vậy.

795 gặm qua loa bánh màn thầu, ăn Tích Cốc đan nửa tháng cũng không đói, đúng là nuốt không trôi mà. 

“Cho cô ăn này.” Vương Kiệt bẻ một nửa bánh màn thầu đen cho Ninh Thư.

Ninh Thư rất ngạc nhiên, tự nhiên lại tốt như vậy, không biết có ý đồ gì đây.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Ninh Thư cự tuyệt, tôi với anh không có quen nha. 

“Xùy…” Đại thúc liếc mắt, biểu cảm mang ý trêu chọc, không biết là với Ninh Thư hay với Vương Kiệt.

Vương Kiệt thấy đại thúc nhìn hắn, không đưa bánh màn thầu cho Ninh Thư nữa, cúi đầu ăn.

Bà lão bưng chậu than đến nhà chính, vẫn là hương gỗ, trong phòng ấm hơn một chút, tản ra mùi thơm thoang thoảng. 

Bà lão còng lưng, gõ gậy nói: “Rốt cuộc khi nào các người mới đi đây, trong nhà đã không còn lương thực rồi.”

Làm thủ lĩnh của nhóm, Phàn Tuấn Dương đương nhiên phải đứng ra giải quyết vấn đề, bất đắc dĩ nói: “Bà ơi, bà có thể đến nhà khác đi mua chút lương thực hay không, bao nhiêu tiền chúng cháu sẽ trả.”

“Chỗ nghèo nàn của chúng tôi có được bao nhiêu lương thực chứ, có thể sống qua mùa đông này đã may lắm rồi, làm gì còn lương thực dư ra.” Bà lão lắc đầu nói. 

Sắc mặt bà lão rất không tốt, ánh mắt nhìn người rất không thiện cảm, cứ như người trong phòng là kẻ ăn quịt vậy.

“Ôi, cho chúng cháu ở đây thêm hai ngày nữa đi, tuyết ngừng chúng cháu đi liền.” Phàn Tuấn Dương khẽ cắn môi nói: “Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp 7 tầng, huống hồ chúng cháu nhiều người như vậy.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện