Phan Thìn và đại thúc giằng co, Phan Thìn phát hiện phương thức mình công kích linh hồn không có ích lợi gì đối với nam nhân áo đen kia, ngược lại linh hồn chính mình sau khi trúng mấy phát súng, tổn thất không ít lực linh hồn.
Đối mặt với nòng súng đen thui, Phan Thìn cảm giác có chút tim đập nhanh.
Trời đất cũng không thể gạt bỏ hắn, không thể làm gì được hắn.
Phan Thìn chuyển sang dùng văn nói với đại thúc rằng: "Chúng ta có thể nói chuyện."
"Một phát cuối cùng, phát súng này trực tiếp đem bản thể của cậu đánh sập, cậu có tin hay không?" Đại thúc nói một cách lạnh lùng: "Nhìn cậu hình thành ý thức không dễ dàng, đã không biết tự giác, giữ lại cũng là một cái tai họa."
Phan Thìn cau lông mi thanh tú: "Tại sao phải đánh đánh giết giết."
Đại thúc trực tiếp nã một phát súng về phía linh thể Phan Thìn, lực lượng không tiếng động trực tiếp tàn phá hồn thể Phan Thìn thành vô cùng trong suốt.
Phan Thìn khiếp sợ giơ tay lên, tay đã trong suốt, Phan Thìn lập tức chui vào trong bản thể chính mình, nói rằng: "Tôi đầu hàng."
Ninh Thư:...
Còn tưởng rằng có một hồi đánh nhau nữa chứ! Thức thời thật nhờ!
Phan Thìn bay qua hướng đại thúc, đại thúc vươn tay tiếp nhận tảng đá.
Ninh Thư thực sự là nước bọt đều chảy ra, đây chính là bảo bối tốt đó.
Giết người không cần phải sợ nhân quả, còn có thể bị gạt bỏ thay mình.
Đại thúc đem tảng đá thu vào.
"Đưa đồ cho tôi." Đại thúc lạnh nhạt nói với Trương Gia Sâm rằng: "Loại vật này không phải một nhiệm vụ giả như cậu nên có?"
Trương Gia Sâm nắm bắt tảng đá thật chặt, lui về sau hai bước: "Đây là tự tôi chiếm được, tôi chỉ giữ quyền lợi mình nên có."
"Người không muốn lấy được vật này chắc, thậm chí đã biết từ lâu có vật này, nhưng người còn tùy ý bọn họ để bọn họ giết người, dẫn dụ ra vật này." Trương Gia Sâm trông rất nghiêm túc.
Đại thúc thoải mái nói rằng: "Thì tính sao."
Trương Gia Sâm bực mình: "Vậy người dựa vào cái gì muốn đoạt lấy đồ của tôi."
"Tôi thích, cậu có tư cách gì theo tôi nói chuyện này." Đại thúc lạnh nhạt nói.
"Cậu có phải ngốc hay không, bọn họ hiện tại chỉ là linh hồn thôi, không biết chết bao nhiêu lần rồi, thân thể đều là giả." Phan Thìn nói rằng.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, thân thể cô nhập hồn vào là giả, nhưng có nhiệt độ, tim còn đập, còn hô hấp, là làm phép che mắt nhau à?
"Lẽ nào nhiệm vụ giả đời đầu thì có thể tùy tiện đoạt đồ của người khác sao?" Trương Gia Sâm còn chưa nói hết lời, vật trong tay đã bay ra ngoài.
"Đây là thứ tôi ban cho vài nô lệ, cậu muốn trở thành nô lệ của tôi sao?" Phan Thìn nói rằng: "Cậu có thể giúp tôi giết người tìm linh hồn sao, tôi sẽ ban thưởng cho cậu sống mãi?"
Đại thúc tay đè trên tảng đá, Phan Thìn lập tức không nói được nữa.
Hòn đá lớn bằng ngón cái bay qua hướng đại thúc, đại thúc cầm tảng đá, nói rằng: "Còn phân tán thành bao nhiêu tảng đá, toàn bộ triệu hồi hết."
"Vâng..." Phan Thìn nói giọng thất vọng.
Trương Gia Sâm xanh cả mặt, cực kì xấu xí.
Ninh Thư thấy đồ mà Trương Gia Sâm khổ sở mưu mô tính toán đã không còn, trong lòng nhảy nhót, không nhịn được muốn đứng dậy vỗ tay.
Làm giỏi lắm.
Có điều có loại vật này, sẽ không còn sự ràng buộc, sẽ không kiêng nể không hề cố kỵ gì cả, nhiệm vụ giả không có ràng buộc sẽ tạo thành thương tổn không thể tính nổi cho thế giới.
Không có lực lượng của Phan Thìn chống đỡ, không gian bắt đầu sụp đổ, mọi người cảm thấy hoa mắt, rồi xuất hiện trong nhà chính.
Cảm giác dưới chân có rung động, chắc là nền đá đã sụp đổ.
Ninh Thư thở dài một cái, nhiệm vụ lần này cuối cùng đã hoàn thành, lãng phí một cái bùa hộ mệnh bản nâng cấp.
Có điều bây giờ tốn công tốn sức, nhìn thấy Trương Gia Sâm sắp thành lại bại, cảm thấy đáng giá.
"Tôi sao vậy?"
"A..."
Thân thể những thành viên câu lạc bộ còn sống sót bắt đầu chậm rãi hóa đá, cuối cùng thành từng hình người điêu khắc rồi, linh hồn từ trong tượng đá bay ra, mỗi một người đều thành thể linh hồn.
Ninh Thư cũng biến thành dáng dấp vốn có của mình, vài nhiệm vụ giả đều khôi phục.
Lô San San mặc trên người cổ trang xinh đẹp,
đẹp đến khỏi chê.
"Oa, linh hồn mấy người được đó, sớm biết trước nuốt các người luôn rồi." Phan Thìn buồn bực nói.
Đại thúc điểm ngón tay trên không trung, một cái hố đen chậm rãi từ đầu ngón tay của hắn hiện ra, hố đen vừa xuất hiện, những linh hồn thể này chen lấn bay vào đó.
Hố đen dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất không thấy.
Lúc Ninh Thư làm đạo sĩ Mao Sơn siêu độ cho con người, đã thấy qua loại hố đen này.
"Đó lại là cái gì nữa?" Ninh Thư hỏi 795.
"Đường hầm luân hồi, những người này đã chết, dĩ nhiên phải đi luân hồi." 795 nói rằng.
Ninh Thư:...
Trời ơi, tùy tay đã mở ra con đường luân hồi.
Ninh Thư mỉm cười, về sau cách đại thúc xa một chút, nói không chừng sẽ đạp cô vào con đường luân hồi mất.
"Trở về." Đại thúc từ tốn nói.
Ninh Thư lập tức cảm giác hoảng hốt, mở mắt, người đã ở trong căn phòng của không gian ảo.
Ninh Thư thở dài một cái, cúi đầu nhìn linh hồn của mình mờ đi rất nhiều.
"Không sao chứ." Mai Tử Khanh hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư quay đầu thấy Mai Tử Khanh, kinh ngạc hỏi: "Cô cứ chờ đây mãi à?"
"Ừ, muốn chờ các người trở về, nhiệm vụ mới tính là hoàn thành." Mai Tử Khanh nói.
Ninh Thư nghi ngờ hỏi: "Không phải có bùa hộ mệnh bản nâng cấp sao? Sao không đổi lấy một cái? "
Mai Tử Khanh có chút bất đắc dĩ nói rằng: "Tôi mắc kẹt rất lâu ở mức nhiệm vụ giả cao cấp rồi, công đức dùng một điểm thì ít đi một điểm, phải giữ lại để thăng cấp."
Ninh Thư gật đầu, Mai Tử Khanh nói rằng: "Tôi đây rời đi trước, tôi phải đi xem lần này công đức có bao nhiêu, có điều tôi chết sớm, ước đoán không có bao nhiêu công đức, tôi còn phải làm kiểu nhiệm vụ này, xem ra vẫn phải đổi vài cái bùa hộ mệnh bản nâng cấp, aiya..."
Mai Tử Khanh nói xong thân hình liền biến mất.
795 nói với Ninh Thư rằng: "2333, tôi cũng đi đây, thêm số của tôi vào, có cơ hội lại hợp tác."
"Được."
Vài nhiệm vụ giả vừa đi, trong sương phòng cũng chỉ còn lại Trương Gia Sâm, đại thúc, 496 và Ninh Thư.
Linh hồn Trương Gia Sâm trong suốt vô cùng, dường như lập tức sẽ tiêu tán, xem ra hai lần nhập hồn làm hắn bỏ ra cái giá không nhỏ.
Nếu như cô dùng chút đạo cụ, tiếp theo làm cho Trương Gia Sâm hồn phách tuyệt diệt luôn nhỉ.
Trương Gia Sâm nhận thấy ánh mắt ác ý của Ninh Thư, nhìn cô một cái, thân hình biến mất.
496 nói với đại thúc rằng: "Hòn đá gì đó có thể cho tôi một miếng nhỏ hay không?"
Đại thúc lạnh nhạt nói rằng: "Không được."
496 có chút nổi giận: "Có thể cho tôi xem một chút hay không? Tôi chỉ nhìn một chút, tôi còn chưa từng thấy qua loại đá này đó."
"Không được."
"Chỉ nhìn một chút cũng không được sao?"
Ninh Thư thấy 496 tựa hồ lại theo đại thúc làm nũng, quá lúng túng, có điều đại thúc định lực thật tốt, đối mặt với mỹ nhân như vậy vẫn cứ ra vẻ lạnh lùng.
496 bị cự tuyệt nên trông có chút khó coi, nhìn nhiệm vụ giả đời đầu lạnh lùng, 496 buồn bực lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Ninh Thư cảm giác mình không thích hợp ở lại chỗ này, trong lòng hô hoán 2333: "Trở về không gian hệ thống."
"Được..." 2333 lúc trước nằm ngay đơ rốt cuộc đã đáp lại.
Ninh Thư váng đầu một cái, rồi rời đi không gian ảo.