Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 877: Thôn nữ sống lại (16)


trước sau

Bạch Y Xảo nhìn thấy Ninh Thư, phẫn hận đến mức thân thể đều run rẩy, nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Vì sao nàng như vậy, mà Trần Nhị Muội lại sạch sẽ, nàng phải chịu đựng tất cả, vốn phải do Trần Nhị Muội chịu mới đúng.

Vinh hoa phú quý đời trước, đời này chẳng lẽ còn muốn hưởng thụ sao?

Ông trời sao mà bất công, Phương Dũng lúc đầu chỉ là vị hôn phu của nàng, đời trước Trần Nhị Muội lấy vị hôn phu của nàng, đời này nàng và Phương Dũng ở cùng một chỗ, nàng lại bị Lý cẩu tử làm bẩn, có phải muốn đổi chỗ cho Trần Nhị Muội không.

Ninh Thư quay đầu chứng kiến sắc mặt âm u đáng ghê tởm của Bạch Y Xảo, tâm tình cực kỳ tốt cười cười với Bạch Y Xảo, cười rất xán lạn, chào hỏi nàng: "Dâu Phương gia à."

Ninh Thư vác giỏ đi tới trước mặt Bạch Y Xảo, hỏi: "Sao cô lại nhìn ta như vậy?"

Bạch Y Xảo dời ánh mắt, đi sượt qua vai Ninh Thư, cô có thể đắc ý bao lâu, mặc dù nàng bị Lý cẩu tử làm bẩn, Phương Dũng cũng không cho cô đâu.

Ninh Thư mỉm cười vác giỏ trúc đi về, cỏ trong giỏ bởi vì khô hạn, mà khô cong lại vàng ố.

Cứ tiếp tục như thế, về sau gà vịt cũng không có cái mà ăn.

Trong đồng ruộng khô đến rạn nứt, mạ đã bị nướng vàng.

Về đến nhà, Ninh Thư cắt cỏ cho gà.

Sau đó cố gắng tìm lọ múc nước, bởi vì nước trong giếng tụt xuống quá nhanh, không có nước căn bản là sống không nổi.

Trước khi làm nhiệm vụ cô đã đổi nước, nhưng đột ngột đem nước ra sẽ làm cho người hoài nghi.

Ninh Thư chỉ có thể tận lực để dành nước, cho dù đến lúc đó không có nước, còn có thể len lén thêm nước vào cũng sẽ không bị hoài nghi.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Ninh Thư nói với cha Trần: "Cha, đem súc vật trong nhà giết dần đi, không có gì đút cho súc vật rồi."

Đem lương thực trong nhà cho gà vịt ngan, chỉ sợ cha Trần sẽ nhảy dựng lên mất.

Lý thị nói rằng: "Ta cũng nghĩ có thể giết dần."

Cha Trần thở dài một hơi: "Năm nay trời thế này, khô hạn đến chết, nghe nói có chỗ có lũ lụt rồi, nhà ở đều bị ngập."

Cha Trần thấp giọng: "Đây là sắp loạn rồi."

Trời có hiện tượng lạ, tất sẽ nảy ra yêu nghiệt, cổ nhân thích đem hiện tượng tự nhiên so sánh với con người.

Bình thường logic là trời không tốt, bách tính ăn không đủ no, cộng thêm triều đình bóc lột nghiêm trọng, giương cờ tạo phản.

Thế nhưng cổ nhân lại cảm thấy là do trời phạt.

Mặc kệ thế nào cũng được, bây giờ triều đình mục nát, đến thời kỳ phủ định và thành lập một đất nước khác rồi, mà lần này thiên tai chính là một cơ hội.

Nghĩ như vậy quả thật giống như trời phạt.

Mọe, Ninh Thư bị chính mình làm cho đầu óc loạn mòng mòng.

Trần Lực nói với cha Trần rằng: "Cha, năm nay thuế lương thực làm sao bây giờ, trời khô hạn như vậy, sẽ phải miễn cho chúng ta chứ."

"Sai." Ninh Thư nói rằng: "Sẽ chỉ bóc lột gấp bội, hiện tại có nơi làm loạn, triều đình vì trấn áp phản loạn, cần tiền nuôi quân lương thực nuôi quân, những thứ này đều sẽ xét trên đầu của chúng ta, từng tầng một ép xuống, chỉ sợ năm nay thuế má sẽ nặng nề như trước nay chưa từng có."

Hiện tại triều đình loạn lạc, làm quan chỉ mong nhét đầy túi cho mình, thừa dịp loạn thế tất cả mọi người liều mạng kiếm chác.

"Trời ạ, cái này còn để cho người sống nữa không?" Trần Lực mặt buồn rười rượi.

"Năm nay thuế má dùng tiền nộp đi." Cha Trần nói rằng: "Hiện tại lương thực đắt muốn chết."

Ninh Thư không nói gì, trước mặt quốc gia và xu thế thời đại, lực lượng của cá nhân yếu ớt dường nào.

Có điều có tiền bán nhân sâm, cũng có thể chống đỡ tiếp, người Trần gia ngược lại cũng không hoảng sợ.

Sống sót không có vấn đề thì có thể đối phó với Lý cẩu tử và Bạch Y Xảo cho tốt.

Hiện tại Lý cẩu tử và Bạch Y Xảo lăng loàn với nhau, theo tính tình vô lại của Lý cẩu tử, nhất định sẽ dính lên Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo là chủ quán rượu, nếu Lý cẩu tử biết, không biết sẽ vui vẻ thế nào nhỉ.

Nửa đêm, Ninh Thư đến nhà Lý cẩu tử, phát hiện Lý cẩu tử cũng không có trong nhà, cũng không biết đến đâu tiêu dao rồi.

Đoán chừng là đã xảy ra quan hệ cùng Bạch Y Xảo, lường gạt Bạch Y Xảo.

Lý cẩu tử đúng như Ninh Thư đoán, hiện tại đang ở sòng bạc, cầm tiền Bạch Y Xảo
cho.

Cầm một trăm lượng, Lý cẩu tử cũng không đi trả tiền vay nặng lãi, đầu tiên là đến ngân hàng tư nhân đi đổi bạc, đi ăn sơn hào hải vị, lại chơi hai cô gái lầu xanh.

Ớ, vừa thấy tiền không còn thừa lại bao nhiêu, đã muốn thắng để lấy lại, kết quả cược đến nỗi trong túi không có tiền.

Không có tiền, Lý cẩu tử lại đi mượn bọn cho vay nặng lãi để cược, cuối cùng bị người ném ra từ sòng bạc.

Không có tiền Lý cẩu tử bỗng nghĩ đến chính mình còn chưa trả tiền vay nặng lãi, lại thiếu một trăm lượng, nhịn không được vò đầu, bỗng nghĩ tới bản thân bị chặt tay chân, đau lắm đó.

Sáng sớm hôm sau, Lý cẩu tử về tới trong thôn, chạy đi tìm Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo hiện tại phiền toái vô cùng, bởi vì làm chuyện có lỗi với Phương Dũng, càng thêm dịu dàng đằm thắm với Phương Dũng.

Bởi vì sợ, sợ bị vứt bỏ, sợ chính mình sẽ giống như đời trước.

Chỉ sợ Phương Dũng biết chân tướng, chỉ sợ Phương Dũng không cao hứng, trước đây Bạch Y Xảo còn có chút tính tình nhỏ, là tình thú giữa phu thê, nhưng bây giờ Bạch Y Xảo không biết làm sao để hình dung.

Hèn mọn, vô cùng hèn mọn.

Phương Dũng luôn cảm giác Bạch Y Xảo không đúng lắm, nhịn không được dò hỏi: "Nàng đến cùng sao vậy?"

Bạch Y Xảo vừa nghe thấy thế thì ngay cả thân thể cũng không nhịn được run run một cái, vừa cười vừa nói: "Không sao cả mà."

Phương Dũng chỉ cau mày lắc đầu: "Nàng gần đây đã gầy rồi, trên mặt cũng không có huyết sắc, sự tình trong nhà để ta làm là được, có phải thân thể khó chịu hay không?"

Bạch Y Xảo sờ sờ mặt mình, đè nén nỗi hoảng sợ trong nội tâm, cười híp mắt nói rằng: "Không có chuyện gì, đoán chừng là trời quá nóng, người cũng không có tinh thần."

Phương Dũng chỉ cho là Bạch Y Xảo chịu không nổi khí trời nóng bức, dặn dò: "Đừng đứng dưới ánh mặt trời, việc không làm được thì chờ để ta làm, chờ ta đem con bạch hổ một mắt kia lùng giết, ta mua cho nàng vải vóc thoáng mát tốt một chút, làm hai bộ y phục."

Vải thô áo tang mặc lên người rất nóng.

Bạch Y Xảo nhìn Phương Dũng, mọi việc chỉ sợ so sánh, người cũng thế, Lý cẩu tử cày cuốc trên người Bạch Y Xảo nàng, mà Phương Dũng lại là thật lòng đối với nàng tốt.

Nhất định nhất định không thể mất đi Phương Dũng.

"Hổ rất nguy hiểm, bắt không được thì bỏ chạy đi." Bạch Y Xảo thân thiết nói với Phương Dũng.

Đến khi Phương Dũng đi, Bạch Y Xảo thấy Lý cẩu tử lại tìm đến mình, có cảm giác sợ hết hồn hết vía, lại vừa nghe Lý cẩu tử lại muốn hai trăm lượng, Bạch Y Xảo trong lòng bốc lên một tia sát khí.

"Ta không phải cho ngươi một trăm lượng trả tiền vay nặng lãi rồi sao?" Bạch Y Xảo ngai ngái cổ họng, hận không thể khạc ra một búng máu.

Lý cẩu tử nói rằng: "Một trăm lượng căn bản không đủ, lãi chồng lãi, ta chỉ muốn dùng một trăm lượng đi cược đủ lợi tức."

Bạch Y Xảo tức đến mức trước mắt quay cuồng.

Lý cẩu tử là đồ cặn bã, một kẻ tồi.

"Chị dâu Bạch, có thể giúp ta trả tiền lại không?" Lý cẩu tử nói rằng: "Chỉ cần nàng giúp ta trả tiền, ta lập tức giúp nàng đối phó với Trần Nhị Muội, làm cho Trần Nhị Muội bị vạn người phỉ nhổ?"

"Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?" Bạch Y Xảo trái tim bị đủ loại tâm tình xâm chiếm, tràn ngập phẫn nộ, không cam lòng, sợ, bi ai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện