Ninh Thư cho hai nam nhân một ít tiền, nam nhân thấy chỉ là nói vài câu đã có tiền cầm, liền vào quán mì kêu hai chén mì.
"Để ta nói thì quán mì này thật là không có mùi vị." Một người nam nhân nói rằng: "Không ngon."
"Có mì ăn cũng đã không tệ rồi, bây giờ có thể có tô mì mà ăn cũng là tốt rồi, năm sau càng đắt hơn." Một người đàn ông khác nói.
"Ta đã nói với ngươi, cái này thật sự không ngon, hỏi dầu không có dầu, chỉ cho hai viên muối, ngay cả hành cũng không có, làm sao ăn." Nam nhân để đũa xuống: "Ngươi chưa ăn đồ ăn ngon đâu, đồ ăn Cát Tường Cư đó mới đáng vỗ tay tán thưởng khen là ngon, thơm vô cùng."
"Thật sự có đồ ăn ngon như vậy à, ta cũng nghe qua Cát Tường Cư, chỉ là thức ăn bên trong đắt lắm."
"Ta từng ăn rồi, anh họ ta làm tiểu tư cho nhà giàu, đi theo công tử, được thưởng một chút." Nam nhân nói: "Toàn là người nhà giàu đi ăn thôi, Cát Tường Cư đó kiếm tiền ác lắm."
"Thịt quay quết dầu đem nướng, rắc các loại đồ gia vị lên, chà chà, mùi vị kia..." Nam nhân vẻ mặt như đang nhớ lại.
Lý cẩu tử nghe hai người này nói, cũng thấy mì không còn vị nữa, căn bản là không ăn được.
Tính cách như Lý cẩu tử, thích ăn chán làm, hắn đương nhiên đã từng ăn đồ ở Cát Tường Cư, nghe hai người này nói, lại thấy thèm.
Sờ thử tiền trong túi, muốn đi ăn một bữa, nhưng chỉ có hai đồng tiền, nhất định sẽ không được ăns.
Thật là, dẫn dụ tinh thần thèm ăn của người lên rồi.
"Cát Tường Cư này rốt cuộc là người nào mở, mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền chứ." Một người nam nhân thán phục nói.
"Chính là Ôn gia công tử Ôn Ngọc, Ôn gia vốn có tiền, là nhà giàu đứng số một số hai ở trấn trên, có điều nghe nói quán này là mở chung với người khác, còn là một nữ nhân."
"Nữ nhân?"
"Đúng vậy, người nữ nhân này rất khiêm tốn, ta nghe nói tên gì mà Bạch Y Xảo, nghe nói là phụ nữ nhà nông, ta cũng chỉ là nghe nói, cũng không biết có phải là thực hay không."
"Ai biết được, ha ha..."
Lý cẩu tử lúc đầu muốn tính tiền rồi đi, nghe nói như thế, ngón tay run lên, trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, quán kia là do Bạch Y Xảo mở?
Nữ nhân này giấu thật kĩ, trong thôn không có ai biết nàng mở một quán kiếm tiền như thế, nói không chừng người bên gối nàng - Phương Dũng cũng không biết.
Lập tức nghĩ đến, dáng vẻ thoải mái cho hắn mấy trăm lượng, cũng thấy thuyết phục rồi, nếu không Bạch Y Xảo làm sao có nhiều tiền như vậy, thuận tay là cho hắn tiền.
Lý cẩu tử cảm thấy thực sự là trời cũng giúp ta, thoải mái ăn chơi đi.
Lý cẩu tử ném hai đồng tiền lại trên bàn, ra khỏi quán mì đi đến Cát Tường Cư.
Ninh Thư đi theo phía sau Lý cẩu tử đến Cát Tường Cư, Lý cẩu tử tùy tiện đi vào Cát Tường Cư, tỉ mỉ quan sát toàn bộ Cát Tường Cư.
Thực sự là càng xem càng khí phái, lui tới đều là người có tiền, Lý cẩu tử sờ cằm một cái, xem ra đòi Bạch Y Xảo mấy trăm lượng đều là số lượng nhỏ, đây quả thực là con gà mái đẻ trứng vàng.
Có tiểu nhị đi lên hỏi Lý cẩu tử ăn gì, Lý cẩu tử nhìn tiểu nhị cúi người, có cảm giác thoải mái từ đầu tới chân.
Cảm giác mình cũng là một đại nhân vật rồi, hắn dầu gì cũng là nam nhân của Bạch Y Xảo không phải sao.
Lý cẩu tử còn không ăn trong đại sảnh, mà gọi phòng bao, món ăn gì đắt thì gọi, gọi một bàn đồ ăn thơm ngát khắp phòng.
Lý cẩu tử cảm thấy cuộc sống thần tiên cũng chẳng qua là như vậy thôi.
Lý cẩu tử ăn đến ợ ra, lau dầu bên khóe miệng, không tính tiền mà chuẩn bị đi, tiểu nhị ngăn Lý cẩu tử lại: "Khách quan, người còn chưa tính tiền mà."
"Tính tiền, ta cần tính tiền sao?" Lý cẩu tử trừng hai mắt, nỗ lực để mình trông uy nghiêm một ít, nhưng lại có vẻ càng thêm khôi hài buồn cười.
Tiểu nhị nói rằng: "Khách quan dùng bữa ở quán chúng ta, nhất định là phải trả tiền, lẽ nào khách quan muốn ăn cơm chùa, ăn quịt?"
"Nói đùa, ta giống người ăn quịt sao? Ta cho ngươi biết, ta biết chủ của các ngươi, biết không, ta là trượng phu của chủ của các ngươi, trượng phu có biết không, ta cũng coi
như chủ quán này, ngươi một tên chạy bàn lại dám đòi ông chủ tiền, ngươi có phải chán sống hay không."
Lý cẩu tử thẳng lưng lên, lấy dáng vẻ cáo mượn oai hùm nói, trông vẻ đắc ý không gì sánh được, bỗng cảm thấy nếu Bạch Y Xảo là nữ nhân của mình thì tốt biết bao nhiêu.
Tiểu nhị có vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, có một người chủ đúng là nữ, hơn nữa cũng đã thành thân.
Trượng phu của bà chủ Bạch ăn ở như này hả? Tiểu nhị đánh giá Lý cẩu tử, đáy mắt đều là hoài nghi và khinh bỉ.
"Chuyện gì xảy ra?" Một người đàn ông đi tới, nam tử này mặc áo gấm, khí chất dịu dàng, từng bước đi tới chỗ Lý cẩu tử.
Lý cẩu tử cảm giác mình như thấy được thần tiên.
"Ông chủ, người này nói hắn là trượng phu của bà chủ Bạch." Tiểu nhị nói.
Ôn Ngọc quan sát tổng thể Lý cẩu tử, sắc mặt bình thường, Lý cẩu tử có chút co quắp, cảm giác tự ti mặc cảm.
"Ngươi thực sự là trượng phu của Bạch Y Xảo?" Ôn Ngọc lên tiếng hỏi.
"Đương... Đương nhiên." Lý cẩu tử lắp bắp nói, cảm giác vầng sáng của đối phương làm cho hắn không biết làm sao.
Dáng dấp tốt, còn có tiền, thực sự là biết đầu thai.
Ôn Ngọc lạnh nhạt nói: "Ngày hôm nay coi như ta mời khách, không cần trả tiền."
"Tốt lắm." Lý cẩu tử co quắp, xoay người xuống lầu rời đi, Ôn Ngọc nói với Lý cẩu tử rằng: "Ta tiễn ngươi đi."
"Vậy sao được." Lý cẩu tử được vậy thì lo sợ, bình thường những người ở đây có gặp trên đường, ngay cả một ánh mắt cũng sẽ không bố thí cho hắn, bây giờ còn muốn tiễn hắn tới cửa.
Lý cẩu tử tăng mạnh lòng hư vinh, trong lòng ngày càng kiên định phải tóm chặt lấy Bạch Y Xảo, không chỉ rất xinh đẹp, còn có tiền, còn có thể khiến hắn trở thành người đứng trên người khác, được người tôn trọng.
Đứng tại cửa quán, Ninh Thư thấy Lý cẩu tử được người ta đưa ra, nhíu mày, nhìn nam tử bên người Lý cẩu tử.
Hình dáng tướng mạo đẹp đẽ, đôi mắt sáng rõ, lông mày thanh tú, bộ dạng công tử anh tuấn.
Ái chà, đây chính là một thành viên trong cái hậu cung mến mộ Bạch Y Xảo đây mà, Ôn Ngọc nhỉ, sinh ra trong nhà thương nhân, trên người không đeo vàng đeo bạc, lại có khí chất văn hoa.
Một chút cũng không nhìn ra là thương nhân đâu.
Có điều trông thì dịu dàng, nhưng bên trong lại là con cáo già gian thương, Bạch Y Xảo có bao nhiêu mị lực, có thể khiến nam nhân như vậy ái mộ một người đàn bà có chồng đây.
Lý cẩu tử và Ôn Ngọc nói vài câu rồi chạy, đối mặt với Ôn Ngọc, hắn cảm giác vô cùng co quắp, bị khí thế của đối phương đè lại, ngay cả chân tay cũng không biết để ở đâu.
Thật ra trong lòng Ôn Ngọc cũng ngâm cứu Lý cẩu tử mọi mặt, đối mặt với tình địch nhịn không được bùng nổ khí thế, Lý cẩu tử rõ ràng không ổn.
Bạch Y Xảo rất yêu trượng phu của nàng, nếu như trượng phu của nàng là người như vậy...
Ôn Ngọc lắc đầu, chỉ sợ người đàn ông này không phải trượng phu của Bạch Y Xảo.
Không thể không nói Bạch Y Xảo cẩn thận, chưa từng đem chuyện mình mở quán nói cho Phương Dũng, im lặng phát tài.
Kế hoạch của nàng là đến khi Phương Dũng đi đầu quân, cho hắn thêm một niềm vui bất ngờ.
Đời trước Bạch Y Xảo ăn xin mà sống, quá biết tầm quan trọng của tiền rồi, không có y phục sẽ bị đông lạnh mà chết ở trong ngày mưa tuyết.
Dù có yêu Phương Dũng hơn nữa, vẫn giữ lại gì đó trước mặt Phương Dũng, dù sao đời trước bị công tử nhà giàu vứt bỏ vô tình.