Phương Dũng muốn biết rõ chuyện cũng là vì tốt cho Bạch Y Xảo.
Thời đại này hà khắc đối với nữ nhân, cũng là suy nghĩ cho đứa bé, cũng không đến lượt người ta chỉ trỏ mẫu thân đứa nhỏ thế nào thế nào.
Hơn nữa Phương Dũng tuyệt không cho phép người khác làm khó Bạch Y Xảo, thê tử của hắn không phải con mèo con chó nào cũng có thể tới cắn một cái.
"Đừng sợ, có ta ở đây, hắn không dám làm gì nàng." Phương Dũng nói với Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo rùng mình một cái, toàn thân co rụt lại, nói rằng: "Người trong sạch tự khắc sẽ được trong sạch, không cần phải nghe những người khác nói gì."
"Cái gì mà người trong sạch tự khắc sẽ được trong sạch, Bạch Y Xảo ngươi bớt làm bộ làm tịch đi, ngươi sợ bại lộ chuyện ngươi lăng loàn tằng tịu, nên ngươi muốn giết ta, dằn vặt ta." Lý cẩu tử thấy dáng vẻ hốt hoảng của Bạch Y Xảo, tàn nhẫn lại vui vẻ nói.
Bạch Y Xảo thấy hoa mắt, thiếu chút nữa thì té xỉu, vẫn may Phương Dũng nhanh tay đỡ Bạch Y Xảo.
Phương Dũng cũng không tin lời Lý cẩu tử nói: "Ngươi nếu dám miệng phun đầy phân, nói bậy nữa, ta sẽ liều mạng với ngươi, ta cũng muốn giết ngươi."
Lý cẩu tử liếc nhìn gương mặt hoảng sợ đến vặn vẹo của Bạch Y Xảo, trong lòng cực kỳ thích chí, mình bị con tiện nhân này trói lại, không thể động đậy rồi bị nàng dằn vặt, hiện tại đến phiên Bạch Y Xảo.
"Nàng cho ta tiền, để ta ở cùng nàng, cho ta mấy trăm lượng luôn đó." Lý cẩu tử nói rằng: "Hiện tại nàng sợ bại lộ, chỉ muốn giết ta."
"Ngươi nói bậy, nói bậy..." Bạch Y Xảo cảm nhận được ánh mắt quái dị của người chung quanh, còn có ánh mắt của những người đàn ông quét qua người nàng, không hề e dè.
Bạch Y Xảo cầm lấy gậy ở chân tường ném lên đầu Lý cẩu tử.
Lý cẩu tử sợ hãi hô: "Cứu mạng với, muốn giết người diệt khẩu rồi."
Không ít người xem náo nhiệt đều chắn trước mặt Lý cẩu tử, Bạch Y Xảo căn bản cũng không thể tạo thành uy hiếp và thương tổn gì đối với Lý cẩu tử.
Lý cẩu tử lá gan lớn hơn: "Là thật, Bạch Y Xảo thực sự cho ta tiền, để ta thỏa mãn nàng, nàng còn nói Phương Dũng bất lực."
Lý cẩu tử mở miệng là nói bậy, bởi vì phía dưới của mình đã không có, Lý cẩu tử oán hận Bạch Y Xảo, oán hận Phương Dũng.
Ninh Thư: →_→
Nhân vật nam chính sẽ bất lực sao, không phải phải là rất to rất khí phách, làm cho nữ nhân không chịu nổi sao? Không có năng lực cường đại trong chuyện giường chiếu để chinh phục nữ nhân, xứng làm nhân vật nam chính sao?!
Có điều chuyện Bạch Y Xảo bị Lý cẩu tử làm nhục là sự thực, chuyện này Bạch Y Xảo làm sao cũng không chối được.
Mặt Phương Dũng đen đến không thể đen hơn, cảm giác không ít người đều nhìn xuống phía dưới của hắn.
Bạch Y Xảo tức đến mức toàn thân run rẩy, hét toáng lên: "Lý cẩu tử, ta muốn giết, ta muốn đem ngươi băm thành thịt vụn."
Phương Dũng vẻ mặt nhàn nhạt, giọng nhẹ nhàng mà tràn đầy nguy hiểm: "Ngươi sẽ phải trả giá thật lớn vì lời nói bậy của ngươi, nói bậy cũng phải có chừng mực, Y Xảo có thể cho ngươi mấy trăm lượng hả, nàng nào có nhiều tiền như vậy."
"Khổ thân ngươi là trượng phu của nàng, ngươi không biết nàng là chủ quán Cát Tường Cư sao, Cát Tường Cư nhiều tiền như vậy, mấy trăm lượng đối với nàng đều chỉ là chuyện nhỏ." Lý cẩu tử cười ha ha một tiếng, kéo tới vết thương trên người, lập tức đau đến nhe răng, gương mặt xấu xí khó coi.
Phương Dũng sửng sốt một chút, cứng ngắc xoay đầu lại nhìn Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo ném xuống cây gậy trong tay, vươn tay kéo lại cánh tay Phương Dũng, lo lắng giải thích: "Thiếp không phải chủ quán Cát Tường Cư, thiếp chỉ có một chút cổ phần, mỗi tháng có mấy lượng bạc, chàng cũng biết mà, đừng nghe Lý cẩu tử nói bậy, hắn chính là muốn lừa gạt chúng ta."
Nói đến cuối cùng, giọng Bạch Y Xảo mang theo vẻ cầu xin sâu sắc.
Phương Dũng miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nghiêm giọng nói với Lý cẩu tử rằng: "Ít phá hoại tình cảm của vợ chồng chúng ta đi, Y Xảo có cổ phần ở Cát Tường Cư ta cũng biết."
Lý cẩu tử bĩu môi: "Mấy lượng bạc? Cho ta mấy trăm lượng mà ngay cả con mắt đều không chớp một cái, Cát Tường Cư mới mở không đến một năm, nàng có thể có nhiều tiền như vậy cho ta đó."
Phương Dũng mím chặt môi, làm cho mặt của hắn thoạt nhìn có chút khủng bố, khiến người ta nhìn mà khiếp
sợ: "Ngươi có chứng cớ gì nói Y Xảo cho ngươi tiền, còn là nhiều tiền như vậy."
"Ta mượn mấy trăm lượng cho vay nặng lãi đều là Bạch Y Xảo trả cho ta, không tin các ngươi có thể đi hỏi một chút người cho vay nặng lãi, đúng rồi, nhà ta còn có biên lai cho vay nặng lãi đó." Lý cẩu tử nhe răng cười, lộ ra một hàm răng vàng, tuy là cười, nhưng vẻ mặt rất oán độc.
"À, đúng rồi, trên ngực Bạch Y Xảo có nốt ruồi đó."
"Ục..." Bạch Y Xảo che miệng nôn mửa liên tục, chảy nước mắt, dáng vẻ tan vỡ quát ầm lên với Lý cẩu tử: "Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy."
"Phương Dũng, chàng đừng tin hắn, nói không chừng là hắn rình coi thiếp tắm rồi nhìn thấy." Bạch Y Xảo khóc cầu xin Phương Dũng: "Đừng tin hắn."
Phương Dũng trông rất khó tả, há miệng không thể nói ra một câu.
"Không riêng gì trên ngực có nốt ruồi, cái chỗ bên trong bắp đùi cũng có, là đùi phải." Lý cẩu tử cười hô hố.
Bạch Y Xảo vừa nghe, giận dữ công tâm, trước mắt xây xẩm, nàng gắng gượng chống đỡ, quét mắt nhìn đám người, vô số ánh mắt khinh bỉ đang vứt cho mình.
Bạch Y Xảo nhìn thấy Ninh Thư trong đám người, trông cô bình thản, nhưng Bạch Y Xảo lại thấy đối phương đang cười nhạo nàng, cười nhạo nàng sắp mất đi Phương Dũng rồi.
"Là ai, là ai giật dây ngươi hãm hại ta." Bạch Y Xảo quát Lý cẩu tử.
"Nhất định là cô, Trần Nhị Muội, nhất định là cô, cô oán hận ta nói ra chuyện nhân sâm, nên cô tìm Lý cẩu tử kẻ tồi tệ như vậy tới nói xấu ta." Bạch Y Xảo chỉ vào Ninh Thư hô to.
Ninh Thư vẻ mặt khó hiểu, dùng tay chỉ mặt mình: "Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
Nàng chính là quần chúng vây xem, tại sao lại kéo tới trên người nàng rồi.
"Rõ ràng là cô cùng Lý cẩu tử có tư tình, còn đổ tội lên đầu ta, lần trước Lý cẩu tử đi tới nhà cô, rõ ràng là ước hẹn với cô, Lý cẩu tử bị người ta phát hiện, lại cứng rắn nói ta ước hẹn với Lý cẩu tử, còn nói ta và Lý cẩu tử yêu nhau." Ninh Thư vẻ mặt khinh bỉ: "Ta với cô có thù oán gì, đừng có làm bẩn thanh danh của ta như thế."
"Bạch Y Xảo, cô không nên vì dời đi lực chú ý của mọi người, liền cứng rắn đem sự việc lôi kéo đến trên người muội muội ta." Trần Lực che trước mặt Ninh Thư: "Đừng tưởng rằng Trần gia chúng ta dễ bắt nạt."
Bạch Y Xảo thấp thỏm lo âu, không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể một lần lại một lần cầu khẩn Phương Dũng nói: "Phương Dũng, chàng tin tưởng thiếp, thiếp thật sự trong sạch, thiếp trong sạch."
Phương Dũng tê liệt, đứng ở đó như bị choáng váng, vẫn không nhúc nhích như một khúc gỗ.
Lý cẩu tử ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Lý cẩu tử tàn nhẫn nói: "Ta chưa cùng Trần Nhị Muội hẹn hò, mà là ước hẹn cùng Bạch Y Xảo."
"Ngươi câm miệng, ta giết ngươi." Bạch Y Xảo đánh tới chỗ Lý cẩu tử, cắm đầu cắm cổ dồn sức đánh về phía Lý cẩu tử, đánh cho Lý cẩu tử kêu au au.
Có người đi tới kéo Bạch Y Xảo, đem Bạch Y Xảo kéo ra.
Vết thương trên người Lý cẩu tử bị Bạch Y Xảo dùng lực mạnh đánh cho ứa ra máu, hơn nữa phần bụng bị đinh xuyên qua, kỳ thực đã thương tổn tới nội tạng.
Lý cẩu tử có thể nói chuyện, toàn dựa vào kình khí của Ninh Thư để chữa trị thân thể, nhưng bây giờ bị Bạch Y Xảo nện mạnh, nội tạng lại nứt ra.