Vì vậy vua sát thủ một đời bắt đầu một đường ngược cặn bã đổi đời, tiện thể thu hoạch một nam nhân mạnh mẽ giỏi giang lại hơi tà ác cưng chiều mình nhất mực, hai người dắt tay nhau ngắm giang sơn đẹp như tranh vẽ.
Mà bây giờ người ủy thác này chính là nguyên chủ của thân thể, sống không đến mười sáu tuổi liền chết, đem thân thể cống hiến cho cái đứa Anh Túc kia.
Phượng Thanh Thiển hiện tại phải dâng ra linh hồn đoạt lại thân thể của chính mình, nguyên chủ Phượng Thanh Thiển tồn tại chính là để phụ trợ cho Anh Túc tồn tại.
Nguyên chủ yếu đuối mê muội, Anh Túc lạnh lùng vô song, nguyên chủ nhát gan tự ti, Anh Túc hoành tráng cool ngầu, nguyên chủ bị vị hôn phu ghét bỏ, Anh Túc hấp dẫn đông đảo ánh mắt nam nhân.
Phượng Thanh Thiển đã chết rồi, còn bị người ta đem ra so sánh, phàm là nhìn thấy Anh Túc phong hoa tuyệt đại, đều sẽ nói, ớ, nàng sao không giống với tin đồn, thú vị đó, cô gái, nàng thành công gợi lên hứng thú của bản vương bla bla...
Nói thử xem Phượng Thanh Thiển bị bóng ma tâm lý như nào!
Hơn nữa toàn bộ Phượng phủ không có một người tốt, cha là cặn bã, mẹ cả là cái thứ ti tiện thích chà đạp con thứ, tỷ muội đều là kỹ nữ lầu xanh lúc nào cũng muốn cướp nam nhân của nàng, hạ nhân thì bắt nạt kẻ yếu, bọn chó ti tiện khúm núm nịnh hót lại bắt nạt chủ nhân yếu đuối, nói chung toàn gia không có một người tốt.
Đến khi dọn sạch cái tổ cặn bã của Phượng gia được ổn ổn rồi, vốn mẫu thân là tiểu thiếp đã ngỏm củ tỏi rồi lại giả chết đổi xác, thì ra mẫu thân có thân phận cao quý lắm, là công chúa của một nước, cha bà ấy thân phận càng trâu bò.
Thì ra nàng không phải con cái Phượng gia, thảo nào Phượng gia bắt nạt nàng như vậy.
Cha mẹ trở về, đủ loại cưng chiều thương yêu con gái phải chịu khổ, chỉ vì bù đắp cho con.
Nhưng con đã chết, lại hái trăng lấy sao cho một thứ hàng giả đội lốt con mình.
Hãy coi Phượng Thanh Thiển bị bóng ma tâm lý thế nào!
Khi Phượng Thanh Thiển còn sống thì không xuất hiện đi, chết rồi thì nhảy ra.
Cho nên Phượng Thanh Thiển khá căm phẫn cha mẹ sinh ra nàng.
Người Phượng gia đối với nàng tuy chưa nói là tốt, nhưng cũng cho một miếng ăn, lớn như vậy, nhưng cha mẹ ruột của nàng lại chẳng quan tâm nàng.
Mẫu thân khi nàng có ý thức đã giả chết rồi, muốn đi tìm nam nhân của mình.
Tiếp thu hết kịch bản, Ninh Thư:...
Ninh Thư quay đầu nhìn về phía Phượng Thanh Thiển, cũng không biết nên nói gì.
"Cho nên nguyện vọng của cô chính là đoạt lại thân thể của chính mình?" Ninh Thư hỏi.
Phượng Thanh Thiển gật đầu, yêu nghiệt kia đội lốt mình làm mưa làm gió.
Phượng Thanh Thiển cắn môi một cái, còn nói thêm: "Nếu có thể, ta hy vọng có thể giữ vững Phượng gia, không có Phượng gia ta không biết nên đi đâu."
"Người Phượng gia không phải bắt nạt cô sao?" Ninh Thư nhíu mày, theo Anh Túc thấy, Phượng gia chính là một tổ cặn bã.
Phượng Thanh Thiển lắc đầu: "Ta không phải con cái Phượng gia, cha, là Phượng tướng quân chứa chấp mẹ ta cùng ta, sau đó mẹ ta chết, Phượng tướng quân cũng không đem ta đuổi ra ngoài."
"Ta biết ta yếu đuối, vô dụng." Phượng Thanh Thiển nói: "Thế nhưng Phượng gia là đất nương thân mười lăm năm của ta."
Phượng Thanh Thiển bị Phượng gia bắt nạt, đó là chuyện của nàng, không tới phiên Anh Túc ra mặt thay nàng, đem Phượng gia đánh cho tan nhà nát cửa.
Anh Túc người này tính tình cuồng ngạo, có thù tất báo, nàng muốn đối phó với người khác, người khác khẳng định cũng muốn đối phó với nàng, cứ qua lại thù sâu như biển vậy mệt não lắm, cứ giết chết đối phương luôn cũng rất bình thường.
Căm hận lẫn nhau đều là có nguyên nhân.
Ninh Thư cảm thấy Phượng Thanh Thiển hiền lành từ trong xương, hoặc có lẽ là có thể phân rõ thị phi.
Tại cổ đại, một người con gái không có gia tộc, không có dòng họ sẽ gặp phải chuyện gì, nô lệ hay gái lầu xanh bán rẻ tiếng cười.
"Cô có thể giúp ta nghịch tập sao?" Phượng Thanh Thiển hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: "Có thể, thế nhưng nghịch tập phải bỏ ra lực linh hồn, cô xác định muốn nghịch tập sao?"
"Ta xác định." Phượng Thanh Thiển gật đầu, bóng dáng của nàng lập tức chậm rãi tiêu tán.
Phượng Thanh Thiển đi rồi, Ninh
Thư mở ra cửa hàng hệ thống, đổi Tích Cốc đan và nước, một ít dược phẩm cơ bản, sau đó nói với 2333 rằng: "Tiến vào nhiệm vụ."
Tại một tiểu viện trong hậu viện Phượng gia, viện này có chút cũ nát, một cô gái trên người ướt sũng, trên y phục còn có rêu xanh.
Đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt.
Một người lẻ loi nằm trên giường, quần áo ướt sũng trên người cũng không có người thay cho.
Lúc này, tay của cô gái run rẩy, lông mi rung động, con ngươi dưới mí mắt hơi nhúc nhích, đột nhiên chợt mở.
Đôi mắt này lạnh lùng không gì sánh được, như ánh sao lạnh chớp động trong bầu trời đêm.
Anh Túc nhíu mày một cái, lúc nàng cau mày, khí chất vô cùng lạnh lùng, toàn thân mang theo một tia lãnh ý không nói được.
Nàng rõ ràng đã chết, nam nhân kia trăm phương ngàn kế tới gần nàng, cuối cùng lại hại giết nàng, quả nhiên nam nhân đều là kẻ lừa đảo.
Nàng tin tưởng nam nhân duy nhất một lần, không ngờ rơi vào kết quả như vậy.
Anh Túc cảm giác đầu trướng đau, trí nhớ của thân thể này ùa đến, tiếp thu hết trí nhớ Anh Túc nhịn không được day day chân mày.
Nguyên chủ của thân thể thật đúng là...
Cứ như vậy bị người hại chết.
Anh Túc lóe lên một tia sáng trong mắt, đã có cơ hội sống sót một lần nữa, đời này sẽ sống khác.
Đầu tiên là phải giải quyết nha đầu ăn cây này rào cây khác bên người.
Anh Túc nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, ngồi dậy, nàng thẳng lưng, ánh mắt sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cần nhìn vào mắt nàng, đều cảm thấy lạnh cả người.
Nha hoàn Chi Đào vừa đi vào thì thấy tiểu thư lúc đầu đã tắt thở lại ngồi dậy, lập tức sợ đến thét lên.
"Câm miệng." Anh Túc nói một cách lạnh lùng, mắt nhìn Chi Đào cực kì băng giá.
Chi Đào ngừng thét, lắp bắp nói: "Tiểu tiểu tiểu thư... Người người người..." Sao người còn sống?
Nàng vừa đi báo cho phu nhân, nói tiểu thư tắt thở, nhưng bây giờ tiểu thư lại sống.
"Chi Đào, ngươi nói ai mới là chủ tử của ngươi?" Anh Túc nói một cách lạnh lùng.
Chi Đào cảm thấy không giải thích được, tiểu thư làm sao vậy, không giải thích được.
Chi Đào có chút không để ý lắm nói rằng: "Tiểu thư đương nhiên là chủ tử của nô tỳ, tiểu thư, hiện tại phu..."
"Làm càn, đây là thái độ của ngươi đối với chủ tử sao?" Anh Túc dựng thẳng lông mi lên, khiến nàng trông cực kì sắc bén.
Anh Túc ghét nhất loại người bất trung bất nghĩa này.
Đừng tưởng rằng nàng không biết Chi Đào này muốn trèo cao, không có việc gì thì chạy đến viện chủ muốn lấy lòng.
"Tiểu thư, hiện tại phu nhân và nhị tiểu thư sắp tới rồi." Chi Đào nói rằng: "Nô tỳ thay quần áo cho tiểu thư nào."
Chi Đào nói rồi vươn tay muốn cởi quần áo ướt sũng trên người Anh Túc.
Chi Đào muốn thừa dịp trước khi phu nhân qua giải quyết tiểu thư cho xong, cái dạng này mà để phu nhân thấy được, nàng nhất định sẽ bị phạt.
Chi Đào còn muốn chuyển sang nơi khác, đổi một chủ tử khác để hầu hạ, chính mình không phải người đắc lực, phu nhân sao có thể coi trọng hơn.
Anh Túc trước là sát thủ, phiền nhất có người nhích lại gần mình, thấy Chi Đào tùy tiện đụng tay vào nàng, lập tức cầm tay Chi Đào, dùng sức vặn lại, lập tức răng rắc một tiếng gãy xương giòn tan.