Cứ không chút kiêng kị lại kiêu ngạo như vậy, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì cả, Ninh Thư cảm thấy rất bội phục.
Cùng người nhưng không cùng mệnh.
Ninh Thư lướt mắt nhìn linh hồn của Anh Túc, thầm niệm chú siêu độ, từ từ tinh lọc linh hồn của Anh Túc.
Anh Túc mặc nam trang, trong tay cầm cây quạt, vốn dĩ xương cốt của Phượng Thanh Thiển rất nhỏ, là nữ tử thì làm thế nào cũng không thể cải trang thành nam nhân được.
Hết lần này tới lần khác Anh Túc còn làm ra vẻ hùng dũng oai phong, khí thế bừng bừng, đi ngang qua lầu xanh, Anh Túc còn định vào lầu xanh xem thử.
Ninh Thư bĩu môi, làm như cứ xuyên tới cổ đại mà không đi dạo lầu xanh thì không giống xuyên tới không bằng.
Cứ giữ nguyên thế giới quan của bản thân làm việc ở cái thế giới này còn chưa bị đánh chết à?
Anh Túc sau đó cũng mở lầu xanh, nhưng là hình thức hiện đại, vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể thu thập tình báo.
Anh Túc vốn dĩ muốn vào xem, nhưng sờ thấy trong túi mình chỉ còn mấy khối bạc vụn, cau mày, mỗi tháng nguyên chủ đều có tiền tiêu vặt, tại sao lại chỉ có một chút tiền như vậy, thật là không có tiền đồ.
Anh Túc nhìn thoáng qua lầu xanh, xoay người rời đi, lần này nàng còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Ở Phượng gia không có một thuộc hạ nào là của nàng, nàng muốn bồi dưỡng thuộc hạ của chính mình, chỉ trung thành với mình.
Anh Túc tới điểm buôn bán nô lệ, từng người bị nhốt ở trong lồng, hoặc bị trói lại bằng dây thừng, trước ngực có treo thẻ, giống như súc sinh bị buôn bán vậy.
Đây chính là sự tàn khốc của cuộc sống cổ đại, không có gia tộc, không có dòng họ che chở nàng sẽ giống như vậy, Phượng gia không đuổi Phượng Thanh Thiển ra ngoài, cho chỗ ở, cho cơm ăn, nếu không bây giờ trong số đó sẽ có một người tên là Phượng Thanh Thiển.
Khi bản thân không có quyền lực và sức mạnh tuyệt đối, chỉ có thể thích ứng với cuộc sống, không thể có một cuộc sống hoàn hảo.
Phượng Thanh Thiển sẽ không có niềm vui, chắc chắn sẽ bị coi thường, cho dù muốn mua chút đồ gì đó cho mình, cũng phải có lý do đầy đủ, đồng thời không thể để người khác bắt được lỗi gì.
Anh Túc nói rằng Phượng Thanh Thiển rất ngu ngốc, nói cô quá ti tiện, Ninh Thư cũng muốn dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết, tại thế giới này có thể dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết, Ninh Thư sẽ không khách khí, trực tiếp dùng bạo lực để giải quyết cho nhanh.
Nhưng ở thế giới như vậy, ôi, nói nhiều rồi toàn là nước mắt, lần sau sẽ đổi một người có thể đánh nhau, làm cho thế giới đơn giản một chút.
Có cảm giác nhiệm vụ thật sự là càng ngày càng khó, có quá nhiều thứ phải suy tính, Ninh Thư cảm thấy trí thông minh của mình không đủ dùng.
Có thể phản kích thành công hay không phải suy nghĩ đến rất nhiều phương diện.
Ninh Thư thở dài một tiếng, nhìn Anh Túc chọn nô lệ mà chán muốn chết, dù sao thì nàng cũng sẽ chọn được người vô cùng trâu bò, lại có thể chọn được người đã từng làm sát thủ hoặc có thù với ai đó, sẽ vì nữ chính đã mua hắn, sau đó trung thành và tận tâm với nữ chính.
Anh Túc nhìn trúng một đôi huynh muội, hai huynh muội này bị nhốt trong lồng tre, ánh mắt nam nhân lộ vẻ lạnh lùng và cảnh giác, bảo vệ muội muội của mình.
Anh Túc nhìn người chủ buôn hỏi: “Hai người này bán thế nào?”
“Mười lượng bạc.”
Trên người Anh Túc căn bản không có mười lượng bạc, cười lạnh một tiếng nói rằng: “Làm gì có nộ lệ nào mà đắt như thế, ta chỉ cần nam, không cần nữ.”
“Quý khách, hai người này phải cùng nhau bán đi, nếu không bọn họ sẽ không bán, thế này đi, tám lượng.” Chủ buôn nói rằng, hai người này căn bản là hàng ế.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như mắt sói của nam nhân, cả người đều cảm thấy lạnh, bán đi cũng tốt.
“Ba lượng.”
“Bảy lượng.”
“Bốn lượng.”
“Năm lượng, năm lượng thì ta bán.”
Anh Túc dùng năm lượng bạc mua hai huynh muội này, nói với bọn họ rằng: “Theo ta, ta có thể thành toàn suy nghĩ của các ngươi, theo ta, các ngươi sẽ có cơ hội báo thù.”
Anh Túc nhìn ra được trong mắt hai huynh muội này có chứa phẫn uất, trong đó ẩn chứa hận thù.
Hai huynh muội này nhìn thoáng qua nhau, hoài nghi hỏi: “Chúng ta làm sao có thể tin tưởng tiểu thư.”
“Cái này hai ngươi không cần phải nghi ngờ.” Anh Túc nói đầy khí phách, vô cùng tự tin, khiến cho người khác nhịn không được phải tin phục.
Hai huynh
muội này nhìn nhau một cái, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống: “Từ hôm nay trở đi, tiểu thư chính là chủ tử của huynh đệ chúng ta.”
Ninh Thư:...
Nữ chính này sao có thể “hoành tá tràng” như vậy chứ, hơi chút là thả ra khí thế Bá vương, thành công thu phục hai tiểu đệ.
Chỉ cần ra vẻ xịn xịn nguy hiểm là được rồi.
Ninh Thư cảm thấy không phục, như vậy cũng có thể được à.
Hai huynh muội này là người nước khác, nam gọi Bùi Nguyên, nữ gọi Bùi Trân.
Anh Túc đưa mấy lượng bạc trên người cho Bùi Nguyên, nói rằng: “Trước tiên ngươi cứ tìm nơi mà nghỉ ngơi, hai ngày sau, ta sẽ đưa cho ngươi một khoản tiền lớn, Bùi Trân theo ta trở về Phượng gia.”
“Phượng gia?” Bùi Nguyên sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút không dễ nhìn: “Là Phượng Xương à?”
“Như vậy tiểu thư là người của Phượng gia?” Bùi Trân vội vàng hỏi.
Anh Túc liếc mắt: “Lẽ nào các người có thù oán với người của Phượng gia?”
Bùi Nguyên quỳ xuống, nhìn Anh Túc nói: “Cảm ơn tiểu thư cứu huynh muội chúng ta thoát khỏi biển lửa, số tiền này huynh muội chúng ta nhất định sẽ trả lại cho người, xin thứ tội chúng ta không thể hầu hạ bên người tiểu thư.”
Sắc mặt Anh Túc vẫn không hề thay đổi: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra?”
“Phụ thân chúng ta chính là gián tiếp vì Phượng Xương mà chết.” Bùi Nguyên nói.
Nói ngắn gọn, chính là do hai nước giao chiến, phụ thân Bùi Nguyên thất bại trên chiến trường, bị hoàng đế hỏi tội, hơn nữa bên cạnh lại có người châm ngòi thổi gió, biến thành tội danh phản quốc, phụ thân Bùi Nguyên trực tiếp bị chém đầu, mà mẫu thân hai người dẫn sự chú ý của kẻ địch đi, mới có thể bảo toàn tính mạng của hai người.
Một đường bị đuổi giết, lúc đang ẩn nấp thì bị bọn buôn người bắt được.
Anh Túc nghe xong những lời này, lạnh lùng nói: “Ta chưa từng coi mình là người Phượng gia, ta ở Phượng gia cũng không tốt hơn so với các ngươi là bao.”
“Chỉ khi có được quyền lực tối cao, mới có thể hoàn thành tâm nguyện, báo thù cần có thực lực.” Anh Túc nói.
“Đến lúc đó các ngươi nếu muốn báo thù ta tuyệt đối không ngăn cản, mục tiêu của chúng ta giống nhau.”
Hai huynh muội Bùi gia nhìn nhau, Bùi Nguyên nhận lấy bạc Anh Túc đưa: “Hy vọng tiểu thư có thể nói được làm được, chỉ hy vọng đến lúc đó tiểu thư sẽ không ngăn chúng ta báo thù.”
“Không ngăn.”
Bùi Nguyên cầm lấy bạc rời đi, mà Bùi Trân ở lại làm thị nữ cho Anh Túc.
Ninh Thư:...
Mẹ nó, đánh thua trận rồi, còn đổ trách nhiệm lên người Phượng gia.
Rõ ràng giết chết cả nhà bọn họ chính là hoàng đế và đại thần của nước họ.
Dù biết chuyện này không liên quan đến Phượng gia, nhưng tâm lý vẫn muốn làm khó dễ, mang một phần thù hận đổ lên người Phượng gia.
Nhưng hai huynh đệ này vẫn giúp đỡ nam chính nữ chính thống nhất thiên hạ, còn dốc sức trả thù nước đã từng là quê hương của mình.
Ninh Thư thấy Anh Túc chỉ tùy tiện thu nhận Bùi Trân, còn muốn mang Bùi Trân về Phượng gia làm nha hoàn.
Tại sao Anh Túc lại ôm địch ý lớn như thế với Phượng gia, cho dù có thù hận cũng phải là của nguyên chủ chứ.
Kiếm được một cái thân thể, thề sẽ trả thù cho chủ nhân thân thể này.
Bây giờ Ninh Thư không cho nàng báo thù, chắc chắn sẽ nói cô là ngu ngốc, ha ha…
Có cảm giác Phượng gia chính là thôn tân thủ mà Anh Túc phải đánh bại, các dạng người không có não đều đi gây sự với nàng, sau đó nàng phất tay một cái là giải quyết xong cả rồi.
Nếu không giải quyết được thì sẽ có một nam nhân cường đại tới giải quyết giúp nàng.