Chỉ e Anh Túc ngoài miệng thì thề thề thốt thốt, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ cách trả thù cô, bắt phải trả giá gấp bội thì sao.
Ninh Thư chỉ cười, đừng nghĩ người khác là kẻ ngốc, nhất là người có thù tất báo giống như Anh Túc, người khác chẳng may đắc tội với mình dù chỉ một chút thôi, nhưng nàng ta nhất định sẽ diệt trừ tận gốc rễ, khỏi nói hung ác nhường nào.
Cô đối xử tồi tệ với Anh Túc như vậy, Anh Túc sẽ không bỏ qua cho cô đâu, đối phó với kiểu người như thế này, nhất định phải diệt trừ tận gốc.
Không thể giúp Anh Túc tìm thân thể được, để lại cho nguyên chủ một quả lựu đạn, dựa vào năng lực của nguyên chủ, chỉ một hiệp thôi cũng có thể bị biến thành kẻ tàn phế.
"Phượng Thanh Thiển, ta đã thề rồi, chuyện này cô cứ yên tâm đi!" Anh Túc nói với Ninh Thư.
Ninh Thư lạnh lùng nói: "Một câu thề chả có chút tính ràng buộc nào mà còn muốn ta chạy đi tìm cho cô sao, khổ công đi tìm thân thể, quả thực ta không hèn như cô nghĩ đâu."
Ninh Thư nhắm hai mắt lại tu luyện, Anh Túc kêu gọi thế nào cũng mặc kệ.
Sáng sớm hôm sau, bà vú hầu hạ bên cạnh Phượng phu nhân đem đến một bộ y phục, còn có cả một ít đồ trang sức nữa.
Bà vú nghiêm nghị nói: "Tứ tiểu thư, đây là y phục mà phu nhân gửi tới, mời Tứ tiểu thư tắm rửa chải chuốt xong, cùng mọi người tiến cung chúc thọ Thái hậu nương nương."
Ninh Thư ôn hòa nói: "Đa tạ, nhờ bà giúp ta gửi lời cảm tạ đến phu nhân."
Bà vú nghiêm mặt gật đầu, ẩn sâu trong đôi mắt là sự căm phẫn và khinh miệt Ninh Thư.
Ninh Thư vốn cũng chẳng bận tâm đến thái độ của bà ta, đối phương có căm phẫn thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn là Tứ tiểu thư của Phượng gia, nha hoàn nhà ngươi dù có ganh ghét khó chịu cũng không có cách nào chối bỏ được điều đó.
Mấy nha đầu mà bà vú dẫn tới giúp cô tắm rửa sửa soạn, trang điểm một lượt, người con gái hiện lên trong gương mà Ninh Thư nhìn thấy vô cùng xinh đẹp.
Nguyên chủ của thân thể này là mỹ nhân đẹp từ trong trứng nước, thế nên sau này Anh Túc mới có thể có phong thái tài hoa tuyệt vời như vậy, chứ nếu như gốc rễ không tốt, thì còn lâu mới hấp dẫn được nhiều nam nhân như thế.
Dù sao thì nam nhân cũng dựa vào vẻ bề ngoài của nữ nhân trước rồi sau đó mới quyết định xem bản thân có muốn đi tìm hiểu nội tâm của người con gái đó hay không, nội tâm đẹp hay không thì chưa cần biết, quan trọng là phải đẹp trước đã.
Ninh Thư đội búi tóc được cài thêm một chiếc trâm vừa dày vừa nặng bước ra khỏi Phượng phủ.
Phượng Xương và Phượng phu nhân đang chờ Ninh Thư, Phương Phi Yên nhìn thấy Ninh Thư liền châm chọc: "Tứ muội muội quả đúng là được nuông chiều, để cho cha và mẹ phải chờ đợi."
"Được rồi, đi thôi Phi Yên." Phượng phu nhân liếc nhìn Ninh Thư, gọi Phượng Phi Yên lên xe ngựa.
Phượng Phi Yên trừng mắt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cũng không để ý, chuyện mâu thuẫn giữa nữ nhân với nhau này, Ninh Thư cũng không thèm so đo.
Ninh Thư xoay đầu, xin lỗi Phượng Xương: "Con gái đã chậm trễ rồi."
"Được rồi, ở yến hội nhớ chú ý lễ nghi một chút là được, có chuyện gì thì cứ gọi ta." Phượng Xương nói xong liền thúc ngựa đi.
Ninh Thư lên kiệu, đi sau đội binh.
Bên trong kiệu có một chiếc hộp, hiển nhiên là Phượng gia đã thay mình chuẩn bị lễ vật chúc thọ Thái hậu.
Trong cả yến hội, Ninh Thư giống như không tồn tại, bởi căn bản cô chẳng nói gì, cũng chẳng có ai chú ý đến Ninh Thư, nhưng có một người vẫn nhìn Ninh Thư từ rất lâu, sâu trong đôi mắt ánh là đôi lời muốn nói.
Nhị hoàng tử từ đầu đến cuối vẫn nháy mắt với Ninh Thư, nhưng đối phương vốn chẳng để ý đến hắn, nhưng dù vậy Nhị hoàng tử vẫn muốn nói riêng với Ninh Thư hai câu.
Nhưng đối phương cũng không thèm đáp lại. Điều này khiến cho Nhị hoàng tử rất buồn phiền, lần trước tặng bảo vật cũng bị đem trả lại.
Còn gửi theo một tờ giấy, nét chữ thô bạo lộn xộn, viết trên đó dòng chữ “Nhị điện hạ, thần đã có phu nhân, đã có gia đình rồi.”
Mặt Nhị hoàng tử lúc đó tối sầm lại, ai viết cho Phượng Xương chứ, lời hồi đáp của Phượng Xương suýt chút nữa khiến cho Nhị hoàng tử ói hết bữa cơm đã ăn đêm qua ra, ai mà thèm mến mộ Phượng Xương chứ.
Sau đó hắn lại gửi quà đến Phượng phủ, nhưng đều bị trả lại, cứ coi như đó là gửi tặng cho con gái nhà Phượng gia là Phượng Phi Yên đi, thì vốn dĩ cũng không gửi tặng được.
Hơn nữa Ninh Thư còn không ra ngoài phủ, càng làm cho Nhị hoàng tử không tìm được cơ hội nào để nói chuyện với Ninh Thư,
nói gì đến tán tỉnh.
Nhị hoàng tử nháy mắt nhiều đến nỗi mắt bị co giật, nhưng đối phương thì chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.
Ninh Thư trộm quét mắt nhìn toàn bộ yến hội, thấy Tín Vương cũng tham dự, sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt, nhưng không che đi nổi phong thái tuyệt thế của Tín Vương.
Thân là nam chủ, phong thái của một người như Tín Vương có thể át hết ánh hào quang của tất cả mọi người trong yến hội, là cả người phát ra ánh hào quang, đi đến đâu cũng đều thu hút ánh nhìn của người khác.
Xem ra tình trạng của hắn cũng không khá hơn chút nào.
Ninh Thư thu hồi lại ánh nhìn, cô cũng không muốn mình có gì dính líu tới Tín Vương, càng không kiếm chuyện để đối phó với Tín Vương.
Vừa gặp Tín Vương, linh hồn của Anh Túc đã bạo động tới tấp, hiển nhiên là muốn nam nữ chính gặp mặt, nhưng Ninh Thư lại không muốn hai người này chạm mặt nhau.
Nếu như hai người này mắt đối mắt, vậy thì chẳng khác gì trời long đất lở cả, hai người này sẽ không ngừng làm đại lục này rối tung lên, đến cuối cùng thành công thống nhất được đại lục.
Được thôi, ai bảo các người tài giỏi quá đi mà.
Ninh Thư cúi đầu nhẩm thần chú, áp chế linh hồn đang bạo động của Anh Túc, giọng nói của Anh Túc mang theo ngữ khí vô cùng oán giận: "Phượng Thanh Thiển, kẻ ti tiện này, cô, ta liều mạng với cô."
Ninh Thư mắt điếc tai ngơ, vất vả đến khi yến hội gần kết thúc.
Mãi cho đến khi yến hội kết thúc, Nhị hoàng tử cũng không tìm được cơ hội để nói chuyện với Ninh Thư, Nhị hoàng tử sốt sắng đến nỗi ngăn xe kiệu của Ninh Thư lại giữa đường.
"Nghĩa muội." Nhị hoàng từ hô lên với Ninh Thư qua xe kiệu: "Chúng ta là huynh muội, ca ca vẫn chưa tặng muội quà gặp mặt, phía trước có quán rượu, mời nghĩa muội xuống kiệu, nghĩa huynh mời nghĩa muội uống trà."
Nhị hoàng tử nghe thấy bên trong kiệu có tiếng ho khan, sau đó liền nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn, chậm rãi vén mành che cửa lên, trong lòng Nhị hoàng tử thấy hơi căng thẳng, nuốt ực một ngụm nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào tấm mành đang được vén lên.
Gương mặt tỏa ra khí đen đột nhiên hiện lên trong mắt Nhị hoàng tử, trên trán còn dán một tấm bùa, lá bùa đang từ từ chuyển thành màu đen.
Một gương mặt u ám khủng khiếp đang mỉm cười với mình đầy quỷ dị, lặng lẽ hô Nhị điện hạ.
"Ma…" Nhị hoàng tử nhất thời giống như bị sét đánh, sợ đến nỗi ngã phịch xuống đất, lộn nhào một vòng rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa hô lên có ma.
Ninh Thư buông rèm cửa sổ xuống, bình tĩnh nói với người khiêng kiệu: "Hồi phủ."
Bị Ninh Thư dán bùa, Anh Túc từ đầu đến cuối vẫn bạo động lúc này cũng yên lặng trở lại, về đến Phượng phủ, Ninh Thư liền chuẩn bị đồ đạc, muốn đuổi Anh Túc ra khỏi thân thể này.
Ninh Thư phóng lực tinh thần ra, quét mắt xem tình hình của Anh Túc, hiện tại linh hồn của Anh Túc tương đối yếu, nhưng quanh thân khí đen vẫn nồng nặc vây quanh, oán niệm rất sâu.
Anh Túc phát hiện có người nhìn trộm mình, lập tức hô lên: "Phượng Thanh Thiển, là cô có phải không?"
"Cô rốt cuộc là muốn thế nào, chúng ta nhất định phải làm tổn hại lẫn nhau như thế này sao?" Anh Túc tỏ vẻ yếu ớt nói: "Ta biết cô không phải là Phượng Thanh Thiển, chúng ta đều không phải là nguyên chủ của thân thể, thân thể mà cô đang sử dụng này, cô giúp ta tìm thân thể mới thêm lần nữa, thì chuyện giữa chúng ta coi như chưa từng xảy ra."
Ngón tay Ninh Thư kẹp lấy lá bùa, lạnh lùng nói: "Ta không tin cô, lời cô nói ta không tin một chút nào hết."
"Phượng Thanh Thiển, cô nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?" Trong lòng Phượng Thanh Thiển dâng lên một dự cảm mơ hồ, nàng có thể cảm thấy đối phương rất nghiêm túc.
Tại sao vậy, tại sao nhất định phải đấy nàng đến chỗ chết.