"Trương Ninh, cô uống nhầm thuốc rồi à, lại dám làm như thế ư?" Mẹ của An Kim Vĩ trợn to hai mắt lên nhìn Ninh Thư, chiếc váy trên người bà ta chắc rất đắt.
Đồng thời bà ta cũng không thể ngờ nổi, tính cách của Trương Ninh cũng được, không hề có thói xấu nào, làm gì cũng rất tích cực, lúc mang thai cô cũng làm một số việc nhẹ nhàng.
Thế nhưng bộ dạng bây giờ của cô thực sự khiến người khác không chịu nổi, đồng thời cũng rất phẫn nộ, từ lúc nào đến lượt cô la lối om sòm trong cái nhà này vậy.
"Trương Ninh, cô mắc bệnh gì thế, làm ầm ĩ lên như vậy là có ý gì?" An Kim Vĩ nhíu chặt mày, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu: "Rốt cuộc cô muốn gì, tôi thật sự rất hối hận khi lấy cô."
Ninh Thư nói: "Tôi cũng rất hối hận khi lấy anh, các người ăn thịt còn tôi thì ăn nước, tôi còn phải cho con bú nữa đấy."
"Tôi giận lắm, tôi khổ sở quá rồi." Ninh Thư dùng hai tay nâng chiếc bàn lên, toàn bộ bát đũa trên bàn đều rơi lả tả xuống đất, nước canh bắn tung tóe ra khắp nơi.
"A..." Mẹ của An Kim Vĩ hét lên, bà ta bị hành động của Ninh Thư làm cho hoảng sợ.
An Kim Vĩ tránh khỏi những mảnh vỡ, hắn mất bình tĩnh nhìn Ninh Thư: "Cô còn muốn cố tình gây sự đến lúc nào?"
"Oa oa oa..." Nam Nam khóc thét lên trong phòng ngủ.
"Cô còn không vào xem con thế nào đi." An Kim Vĩ nói với Ninh Thư: "Con bị cô đánh thức rồi kìa."
Ninh Thư lại cầm lấy chiếc đĩa trên bàn ném xuống đất: "Rõ ràng là các người đánh thức nó, sao lại đổ lỗi cho tôi chứ."
Ninh Thư cầm lấy bát của mình, cô gắp hết những miếng thịt cuối cùng cho vào bát, sau đó bưng về phòng, cô khóa cửa phòng lại, bỏ mặc mấy gương mặt khó coi trong phòng khách.
Ninh Thư đặt bát lên đầu giường, cô bế đứa bé rồi từ từ dỗ nó, chắc là ngửi thấy mùi trên người mẹ nên nó dần dần nín khóc, hơn nữa bây giờ tâm trạng của Ninh Thư khá tốt, đứa bé hình như cũng đã nhận ra sự vui vẻ của cô.
Đứa bé ngọ nguậy trong lồng ngực Ninh Thư nên liền ngừng thút thít.
Ninh Thư vừa dỗ đứa bé vừa ăn thịt.
Vừa bước vào An Kim Vĩ đã nhìn thấy một cái miệng đầy thịt của Ninh Thư, bộ dạng này đúng là xấu miễn bàn.
Ninh Thư nhìn lướt qua hắn, cô không thèm để ý đến gương mặt ghét bỏ của An Kim Vĩ, cô không đổi được Tích Cốc đan trong nhiệm vụ lần này, muốn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công thì cần phải có năng lượng, không ăn no thì làm sao có sức mà tu luyện chứ.
Hơn nữa tu luyện được ra một chút kình khí thì phải dùng để chữa trị miệng vết thương trên người, lại còn phải chuyển sang cơ thể của đứa bé một ít nữa, phải để cho đứa bé thật khỏe mạnh, có khỏe mạnh thì mới không dễ ốm.
"Trương Ninh, lúc nãy em không nên làm như vậy" An Kim Vĩ đi đến bên cạnh giường nói với Ninh Thư: "Em là vợ của anh, làm bất cứ việc gì em cũng phải nghĩ đến thể diện của anh, hành động ban nãy của em làm cho anh rất khó xử, họ là bố mẹ anh, em nên tôn trọng họ."
Ninh Thư nuốt miếng thịt xuống: "Họ có phải bố mẹ đẻ của em đâu, em cũng không hề ăn cơm của họ mà lớn."
"Sao em lại nói thế, em đã gả về nhà họ An rồi, bố mẹ của anh cũng là bố mẹ của em." An Kim Vĩ tỏ ra không hài lòng: "Em không ăn cơm nhà họ An mà lớn lên nhưng mà em đã được gả cho nhà họ An rồi, bây giờ em đang ăn cơm của nhà họ An."
"Bây giờ em sống dựa vào nhà họ An, do đó em không thể tùy hứng như vậy được." An Kim Vĩ nói: "Anh hy vọng chuyện hôm nay sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa."
Ninh Thư ngẩng đầu lên, cô nghiêng đầu nhếch miệng nhìn An Kim Vĩ mà không nói gì.
"Anh đang nói chuyện với em đấy." An Kim Vĩ nói.
Ninh Thư dùng một tay che tai đứa bé lại rồi ấn nó vào ngực mình, sau đó...
"Bép..." Ninh Thư vươn cánh tay dính đầy dầu mỡ còn lại tát An Kim Vĩ một cái, mặt của hắn bị tát đến lệch đi, kính cũng rơi xuống
đất.
An Kim Vĩ dường như bị tát đến ngất đi, một lúc lâu sau cũng không thấy hắn có phản ứng gì.
Ninh Thư không thể tin mổi mà nhìn bàn tay mình, cô dùng vẻ mặt đưa đám áy náy nói với hắn: "Chồng à, em xin lỗi, em không khống chế nổi bản thân, anh có đau lắm không."
"Em xin lỗi, em cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa, lúc đánh anh trong đầu em đều trống rỗng, anh nhất định phải tha thứ cho em." Ninh Thư nặn ra hai giọt nước mắt.
An Kim Vĩ quay đầu lại, hắn tức giận đến mức lỗ mũi rung rung: "Trương Ninh, có phải cô cố ý không?"
"Không phải đâu, em không cố ý mà." Ninh Thư lắc đầu liên tục, cô liều mạng chớp mắt, ép nước mắt chảy ra, cô nắm lấy cổ áo An Kim Vĩ: "Anh phải tha thứ cho em, em không hề cố ý, anh phải tin em."
"Anh phải tin em, nếu anh không tin em thì em sẽ cảm thấy khó chịu lắm." Ninh Thư dùng chân đá chiếc đèn bàn trên đầu giường của An Kim Vĩ xuống đất, những mảnh thủy tinh, nhựa và bột phấn ngay lập tức vỡ nát dưới mặt đất.
Lúc đá chiếc đèn, Ninh Thư cố gắng bịt tai đứa bé lại, tay còn lại thì ôm lấy bụng mình, may là không làm đứa bé hoảng sợ.
An Kim Vĩ trợn mắt há mồm nhìn Ninh Thư, rồi hắn lại nhìn đống đổ nát dưới đất: "Cô đúng là một kẻ điên."
"Em xin lỗi, Kim Vĩ à, trong lòng em khó chịu lắm, anh đừng đối xử như vậy với em, em không có cách nào để khống chế bản thân cả, em rất đau lòng, cũng rất buồn nữa..." Ninh Thư mở miệng gào lên.
Gương mặt An Kim Vĩ run lên, nửa bên mặt bị Ninh Thư đánh đỏ hết cả lên, An Kim Vĩ oán hận trừng mắt nhìn Ninh Thư, sau đó hắn đóng sập cửa lại rồi đi ra.
Nước mắt trên mặt Ninh Thư biến mất, cô hát ru đứa bé.
"Bành" một tiếng, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, mẹ của An Kim Vĩ đùng đùng nổi giận bước vào, bà ta chỉ vào Ninh Thư quát ầm lên: "Cô là cái thứ gì vậy hả, dám đánh cả chồng mình."
Ninh Thư che tai đứa bé lại, tỏ ra oan ức: "Mẹ à, con không hề cố ý, bây giờ con không có cách nào khống chế được hành động của bản thân, con mắc bệnh thật rồi."
"Cô..." An Kim Vĩ chỉ tay vào Ninh Thư, sau đó lại nhìn những mảnh vụn trên sàn nhà: "Đèn bàn không phải là tiền à, mới chưa được bao lâu mà một đứa con dâu như cô đã dám đập phá ở nhà chồng rồi, quăng đĩa rồi lại ném đèn, có phải cô muốn đập nát cả cái nhà này không."
Ninh Thư vội vàng lắc đầu: "Sẽ không đâu ạ, con không dịch chuyển sô pha được."
"Mẹ à, mẹ đưa con đến bệnh viện khám đi ạ, con cảm thấy bệnh của mình rất nghiêm trọng, lỡ như lúc con không để ý lại nhỡ tay giết mọi người thì sao, mẹ biết mà, con không khống chế nổi bản thân." Ninh Thư bế đứa trẻ tiến hai bước về phía mẹ của An Kim Vĩ.
Mẹ của An Kim Vĩ lập tức lùi lại, bà ta run rẩy nói: "Cô bớt dọa người đi, tôi nói cho cô biết, cô bớt tác quái..."
Ninh Thư lại bước tiếp hai bước về phía bà ta, bà ta lại lập tức lùi về phía sau hai bước, Ninh Thư tủi thân nói: "Mẹ à, từ trước đến giờ con chưa bao giờ nói dối cả, con cảm thấy rất mệt, thế giới trong mắt con không hề có màu sắc, khuôn mặt mẹ thật xấu xí, vừa ác lại vừa xấu, đúng là một bà già ác độc."
"Cô đang mắng xa mắng gần tôi phải không?" Mẹ của An Kim Vĩ vô cùng tức giận.
"Sao mẹ không tin con chứ?" Lông mày Ninh Thư lập tức dựng ngược lên, bộ dạng cực kỳ nóng nảy: "Mẹ vốn dĩ là một bà già xấu xa."
"Những lời con nói đều là thật. Sao mẹ lại không tin con chứ." Ninh Thư bước từng bước về phía mẹ của An Kim Vĩ.