Ninh Thư bế đứa bé chạy lên sân thượng, cô đứng bên lan can, nhìn xuống phía dưới.
Trời ơi, cao thật, chóng mặt quá!
Không biết trước đây Trương Ninh lấy dũng khí ở đâu ra mà có thể nhảy xuống dưới này.
An Kim Vĩ đuổi kịp cô, hắn thở hổn hển, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai người già phía sau cũng đuổi kịp rồi, sắc mặt của mẹ An Kim Vĩ tái xanh: "Có phải cô muốn ầm ĩ đến mức mọi người đều biết không."
An Kim Vĩ bước về phía Ninh Thư, hắn thấp giọng nói: "Đừng gây chuyện nữa."
Ninh Thư che tai của đứa bé lại, sau đó cô hét lên một cách gay gắt: "Đừng có qua đây, nếu anh còn qua đây tôi sẽ nhảy xuống đấy."
Ninh Thư dịch sang bên cạnh một chút.
An Kim Vĩ dừng bước, hắn quát lên: "Trương Ninh, cô qua đây, đừng có làm mất mặt nữa, có chuyện gì thì về nhà hẵng nói."
"Anh không được qua đây, không được qua đây." Ninh Thư vội vàng hét lên.
An Kim Vĩ đành phải dừng lại, Ninh Thư gào thét, cả khu nhà đều bị thu hút bởi tình hình ở trên tầng thượng.
Thích xem náo nhiệt là bản tính của con người, đặc biệt là tiết mục nhảy lầu.
Chỉ một lát sau, rất nhiều người đã tập trung ở dưới lầu, có nhiều người còn trèo lên tầng thượng, tầng thượng bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Sắc mặt của những người nhà họ An quả thực rất khó coi.
Vẻ mặt của An Kim Vĩ tràn đầy sự ghét bỏ và căm hận Ninh Thư, nhất là khi nghe thấy những lời bàn tán xì xào cả những người xung quanh, hắn tức đến nỗi cả người run lên bần bật, tay nắm thành quả đấm.
"Trương Ninh, ngoan nào, có chuyện gì thì chúng mình về nhà rồi nói." An Kim Vĩ nhẹ nhàng nói với Ninh Thư, nhưng ánh mắt mà hắn nhìn cô lại tràn đầy sự bực bội và chán ghét.
Ninh Thư hoảng sợ lắc đầu: "Em không về đâu, em không muốn về, nếu em về thì mọi người sẽ lấy dây thừng trói em lại."
"Trương Ninh, ai lấy dây thừng trói cô?" Mẹ của An Kim Vĩ không nhịn được mà hét lên.
"Chân của em đau quá." Ninh Thư sờ vào cổ chân mình, cô sờ đến nỗi tay đầy máu.
Những người xung quanh suy đoán nguyên nhân gây ra vết thương một cách sôi nổi, nhìn là biết người nhiều chuyện, còn có người báo cảnh sát nữa.
"Mẹ của Kim Vĩ, con dâu bà làm sao thế?" Một số người phụ nữ hỏi bà ta.
Sắc mặt của mẹ An Kim Vĩ đen lại: "Ai mà biết được chứ, cô ta điên rồi."
"Con không điên, bác sĩ chỉ nói là con mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng thôi, bệnh này không cần điều trị bằng thuốc nên sẽ không tốn nhiều tiền, không cần phải trói con lại, cũng không cần phải ly hôn." Ninh Thư lau nước mắt mà nói, chỉ là trên tay cô dính đầy máu, cho nên lúc lau lên mắt làm cho cho khuôn mặt cũng dính máu theo.
"A..." Những người xung quanh nhìn người nhà họ An bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ, những người này đã làm gì mà có thể ép con dâu đến chỗ chết thế này.
Lấy cái chết để chứng minh mình trong sách, hơn nữa con người sẽ đứng về phía kẻ yếu.
Ninh Thư thở phù phù sau đó quỳ xuống mặt đất, da mặt cô co rút, mẹ nó chứ, đau quá.
"Kim Vĩ à, chồng à, anh đừng ly hôn với em, lần sau, lần sau em sẽ sinh con trai, nhất định sẽ sinh một đứa con trai cho An gia." Ninh Thư đau khổ hét lên: "Em có thể tự chăm sóc cho Nam Nam, anh đừng ly hôn với em nhé..."
Những người xung quanh nhìn thấy màn biểu diễn xuất sắc của Ninh Thư đều không nhịn được mà quay sang nói với mẹ của An Kim Vĩ: "Con dâu bà còn chưa đủ cữ, chưa hết cữ mà đã thành ra thế này rồi ư."
"Chuyện này không liên quan gì đến mẹ chồng con, bác sĩ nói con bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, có lúc tính khí con sẽ trở nên nóng nảy." Ninh Thư lau nước mắt: "Chỉ cần không bắt Kim Vĩ ly hôn với con, thì con có thể tự chăm sóc mình, còn có thể chăm con, đến khi vết mổ lành rồi, con sẽ lại sinh cho An gia một đứa bé trai, nhất định sẽ là con trai."
Thái độ của Ninh Thư phải gọi là hèn mọn, đáng thương, nó làm cho người nhà họ An tức giận vô cùng.
"Đủ rồi, Trương Ninh, tôi không biết cô còn có bản lĩnh như vậy đấy, cô làm thế này vì muốn uy hiếp ai hả." An Kim Vĩ không chịu được ánh mắt của mọi người xung quanh.
Đúng là một người phụ nữ điên.
Chuyện này đồn đến công ty thì hắn biết làm thế nào bây giờ.
Ninh Thư vội vàng đứng dậy, cô lại bế đứa trẻ dịch sang bên cạnh
một chút, cô nói một cách thảm thương: "Anh vẫn muốn ly hôn với em đúng không, em không hề bị điên, em chỉ bị chứng trầm cảm sau sinh thôi, sao anh lại vội vàng muốn ly hôn với em như vậy?"
Ninh Thư: Mẹ nó, không thể dịch tiếp nữa, dịch nữa là rơi xuống luôn mất.
Tiếng còi của xe cảnh sát từ xa vọng đến, chỉ một lúc sau cảnh sát đã lên đến nơi, họ khuyên Ninh Thư: "Không nên lãng phí sinh mạng của bản thân như vậy, trong vòng tay cô còn có đứa bé nữa."
"Đứa bé thì làm sao, mẹ tôi vốn dĩ không thích nó, từ trước đến giờ họ không hề yêu thương gì nó cả, họ còn chưa hề thay cho nó một cái tã, nó không phải là bé trai, An gia muốn cháu trai cơ."
Ninh Thư ba la bô lô một đống chuyện, An gia vốn dĩ là người như thế nào.
Những lời Ninh Thư nói cũng khiến cho người nhà họ An tức muốn chết.
Ninh Thư sẽ không giống như Trương Ninh, nhảy xuống là coi như xong luôn, thời gian trôi qua lâu rồi thì An gia sẽ coi như không có chuyện gì mà cứ tiếp tục sống như trước.
Nhưng bây giờ cô con dâu bị bức tử đang ở ngay trước mặt, xem thử nhà người ta có gả con gái dễ dàng cho An Kim Vĩ không, cứ coi như bán con gái cho nhà hắn thì nhất định cũng sẽ khiến An gia đổ máu.
Hơn nữa lại còn phải sinh con trai.
Có người phụ nữ nào có thể đảm bảo được là sinh con trai, hơn nữa sinh con trai hay con gái là phụ thuộc vào đàn ông chứ.
Cảnh sát cũng đành chịu, họ nhỏ tiếng nói với An Kim Vĩ: "Bây giờ phải làm cho tâm trạng của vợ anh trở nên ổn định, bây giờ anh phải nói là anh sẽ không ly hôn với cô ấy."
Sẽ không ly hôn?! Trải chuyện này rồi thì có muốn ly hôn cũng không được.
An Kim Vĩ mím môi, tay cuộn thành hình nắm đấm, một lúc lâu sau cũng không thấy hắn lên tiếng.
Ninh Thư trợn tròn hai mắt nhìn An Kim Vĩ một cách chờ đợi, ngay sau đó ánh mắt cô liền trở nên thất vọng: "Em biết là anh muốn ly hôn với em mà, vì em không thể sinh được con trai, vì em mắc chứng trầm cảm sau sinh, chỉ cần điều trị trong một khoảng thời gian là sẽ ổn thôi, anh không thể chờ em sao, anh muốn ly hôn với em đến thế sao."
"Ly hôn rồi, anh sẽ lại kết hôn, bây giờ mọi người không thích con gái của chúng ta, đến khi anh tái hôn rồi, con gái mình sẽ có mẹ kế, vậy thì nó phải làm sao bây giờ." Ninh Thư gào khóc: "Không bằng bây giờ nó chết cùng em cho xong luôn đi, sau này đỡ phải chịu khổ."
Những ánh mắt của người xung quanh nhìn nhà họ An càng trở nên kỳ quái, cảnh sát nhịn không được mà nói với An Kim Vĩ: "Vợ của anh vừa sinh em bé, anh không thể thông cảm một chút ư, anh nhanh nói không ly hôn với cô ấy đi."
An Kim Vĩ há hốc mồm, cuối cùng hắn nói: "Tôi sẽ không ly hôn với cô, như vậy cô đã hài lòng rồi chứ."
"Thật ư." Ninh Thư nín khóc mỉm cười, cô tiến lên phía trước hai bước, ngay sau đó sắc mặt cô lập tức thay đổi, lại lùi phía sau một bước: "Chắc chắn là anh lừa em, lừa em quay về sau đó trói em lại, khiến cho em không còn ra ngoài được nữa."
"Vậy thì cô nhảy đi, Trương Ninh, cô đừng ức hiếp người quá đáng." An Kim Vĩ bị Ninh Thư chọc giận đến mất cả lý trí, từng thứ dơ bẩn cứ đổ hết lên đầu An gia.
Danh tiếng của An gia bị người phụ nữ này hủy hoại trong chốc lát, người phụ nữ này chắc chắn là cố ý.
Ninh Thư chớp mắt, khiến cho nước mắt chảy ra: "Anh hận em như vậy ư, không thể ly hôn nên anh muốn em chết đi ư."
Xào, gió trên tầng thượng thật lớn, nó thổi đến nỗi lạnh cả lên, nhanh kéo tôi vào đi.
Cảnh sát hoàn toàn từ bỏ việc khiến cho An Kim Vĩ trấn an Ninh Thư, nhìn bộ dạng của hắn là biết tình hình của cô vợ này ở trong gia đình đó không ổn chút nào.
Bị thương mà cũng không ai băng bó cho.