Ninh Thư bị ba nam sinh vây quanh, cả ba người đều là những nam sinh vô cùng đẹp trai tuấn tú.
Xung quanh là một khoảng cỏ lớn, ở phía cách đó không xa có một hồ nước, chẳng thấy bóng dáng một ai, xem xét kiến trúc xung quanh, chắc họ đang đứng trong khuôn viên trường học.
Ninh Thư sờ lên mặt, lẽ nào do cô quá đẹp nên bọn họ muốn cướp sắc?
“Dịch Hiểu Đồng, qua đây lau sạch sẽ đôi giày cho tôi.” Ấu Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn Ninh Thư: “Chủ động lên, mau lau sạch giày cho tôi.”
Ninh Thư cúi xuống nhìn đôi giày của cậu nam sinh đã dính đầy bùn đất và cỏ dại, cố ý làm bẩn, để cô đến lau sạch.
“Sao vậy, bây giờ cậu còn biết phản kháng cơ à?” Ấu Hạo Hiên sắc mặt vẫn không đổi, nói chuyện rất lạnh lùng, bước vài bước dài đến trước mặt Ninh Thư.
Ấu Hạo Hiên càng tiến đến gần, cơ thể Ninh Thư bắt đầu không khống chế được, run lên bần bật, rõ ràng là đang rất hoảng sợ con người này.
Ninh Thư lùi về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào cậu nam sinh đẹp trai này.
Trên người hắn toát ra một khí chất quý tộc, quần áo hắn mặc vừa nhìn là biết đồ đắt tiền, có vẻ thân phận cũng không tầm thường.
Vừa đến đã bị ba nam sinh vây quanh.
Ninh Thư cảm thấy bản thân không hợp với thế giới vườn trường, một lần thì bị bao vây tại nhà vệ sinh, lần khác thì bị nam sinh vây quanh, tựu chung lại là đều không hay ho gì.
Bây giờ, Ninh Thư vẫn chưa tiếp nhận kịch bản, điều quan trọng nhất của nhiệm vụ thực tập đó là phải sống sót, đợi đến khi 2333 thông báo với cô rời khỏi thế giới.
“Hạo Hiên, cậu nói mấy lời nhảm nhí đó với cô ta làm gì, không nghe lời thì đánh đến khi nào nghe lời thì thôi.” Nam sinh đứng bên tay trái của Ninh Thư nói rất mạnh mẽ, khoanh tay trước ngực nhìn Ninh Thư.
Mẹ nó, mấy đứa trẻ ranh!
Ninh Thư xoay người bỏ chạy, có vẻ như chúng đã đoán được Ninh Thư sẽ làm thế, nên Ninh Thư vừa di chuyển đã bị hai nam sinh chặn lại.
Ninh Thư đánh một cái thật mạnh, lật ngã cả hai nam sinh, lúc hai nam sinh bị Ninh Thư đẩy ngã xuống đất, ai cũng bàng hoàng sửng sốt, không ngờ rằng Ninh Thư lại to gan lớn mật như vậy, dám làm cái chuyện này.
Những khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ tức tối, cảm giác họ bị mạo phạm.
Ninh Thư chạy một mạch không quay đầu nhìn lại, phải tìm nơi nào đó để tiếp nhận kịch bản đã.
“Dịch Hiểu Đồng, cậu quay trở lại đây cho tôi, nếu không cậu không gánh nổi hậu quả đâu.” Ấu Hạo Hiên hét lên sau lưng Ninh Thư, Ninh Thư càng chạy nhanh hơn.
Ấu Hạo Hiên và hai tên còn lại mặt mày vẫn sắc lạnh dị thường, khẽ động đậy cổ.
“Thú cưng không nghe lời rồi, xem ra phải dạy bảo lại thật kỹ mới được.”
Ninh Thư tìm được một chỗ vắng vẻ để trốn, bắt đầu tiếp thu kịch bản.
Nguyên chủ tên là Dịch Hiểu Đồng, mười sáu tuổi, là một cô nhi, còn có một người em sinh đôi có vấn đề về trí tuệ, chỉ số IQ của cậu chỉ bằng đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Bởi vì không có ai chu cấp sinh hoạt, nên Dịch Hiểu Đồng phải đi nhặt rác để duy trì cuộc sống cho cô và em trai.
Dịch Hiểu Đồng là cô nhi, nhưng lại được học ở trường quý tộc, hiệu trưởng của trường nhìn thấy chị em Dịch Hiểu Đồng vất vả, nên cho Hiểu Đồng được học tại ngôi trường này, còn không thu học phí của cô, muốn cô được học chữ để cải thiện số phận.
Không phải vì hiệu trưởng là người có lòng tốt, mà bởi vì bố của Dịch Hiểu Đồng làm lái xe cho hiệu trưởng, trong một lần xảy ra tai nạn vì cứu hiệu trưởng mà qua đời.
Bố chết, để lại một đứa con gái và một đứa con trai bị khiếm khuyết về trí tuệ, mẹ của Dịch Hiểu Đồng vứt bỏ hai chị em cô rồi bỏ đi, bặt vô âm tín.
Có lẽ bà ấy đã có cuộc sống mới.
Hiệu trưởng có lòng tốt, nhưng đây là trường dành cho quý tộc, đến đây học đều là những tiểu thư công tử, con cháu danh gia vọng tộc, không phải là quan mấy đời thì cũng là thương gia giàu có.
Những nơi như thế này, xuất hiện một kẻ như Dịch Hiểu Đồng, thân phận thấp hèn, bị cô lập là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.
Ba người trước mặt Ninh Thư, chính là Ấu Hạo Hiên, Mục Dạ Diệu, Mẫn Hạo Sơ.
Ba người này chính là ba nhân vật nổi tiếng nhất trường quý tộc.
Ninh Thư không nói nên lời, tại sao ở những ngôi trường thế này, đều xuất hiện mấy kiểu người như F4, gia đình nhiều tiền đến mức chỉ cần dậm chân thôi cũng đủ khiến nền kinh tế Châu Á bị rung chuyển.
Đi đến đâu cũng đều có tiếng nữ sinh hét chói cả tai,
đẹp trai quá, đẹp trai quá.
Ha ha, mấy đứa con gái ở ngôi trường này cũng giống như đám cỏ dại, chắc chắn sẽ nảy sinh vài câu chuyện tình yêu học đường vui buồn lẫn lộn.
Dịch Hiểu Đồng cũng giống như sự tồn tại của Sam Thái mà thôi.
Đến lạ!
Những người ở tầng lớp này nhìn sự việc cũng không giống nhau, trong mắt của họ, một đứa con gái nhặt rác, chỉ là một loài bò sát, một loài bò sát hèn mọn, không ai coi cô như con người.
Họ không hề đối xử với Dịch Hiểu Đồng như một người con gái, cho dù họ đày đọa cô, nhưng chưa bao giờ đụng vào người cô.
Họ không muốn cơ thể mình bị vấy bẩn bởi người con gái bẩn thỉu như cô.
Giống như trông thấy một con chuột dưới cống vậy, dùng cành cây dí vào người con chuột, khiến nó chìm trong rãnh nước, nhìn con chuột không ngừng giãy giụa, đợi đến khi con chuột sắp chết, mới vớt nó lên không cho phép nó được chết, sau đó lại dùng cành cây đè nó xuống nước.
Họ chỉ muốn đùa giỡn với con chuột, dồn nó đến chân tường, nhìn thấy con chuột hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, họ muốn hành hạ nó từ từ.
Để gặp được món đồ chơi hay ho như thế này cũng không phải dễ dàng.
Những đứa trẻ tàn ác này nghĩ ra đủ mọi cách để hành hạ người khác, đủ mọi hình thức để dạy dỗ thú cưng.
Dịch Hiểu Đồng không thể chịu đựng được những dày vò này, ngày nào cũng sống trong sợ hãi, muốn đem em trai của mình rời khỏi ngôi trường này, nhưng gia thế của ba nam sinh kia vô cùng mạnh, cô chạy đi đâu cho thoát.
Căn bản là không thể trốn thoát được.
Dịch Hiểu Đồng muốn được sống, có cuộc sống đầy tôn nghiêm.
Em trai của cô tuy là một người thiểu năng, nhưng lại có khả năng hội họa thiên tài, ông trời lấy đi tri thức của cậu bé, nhưng lại ban tặng cho cậu khả năng nghệ thuật trời phú.
Dịch Hiểu Đồng cảm thấy ở ngôi trường quý tộc này, không có ai có khả năng nghệ thuật thiên phú như em trai cô.
Dịch Hiểu Đồng hy vọng có một ngày có thể giúp em trai mình mở triển lãm.
Nhưng bây giờ phải chịu đựng sự hành hạ, Dịch Hiểu Đồng cảm thấy đó chỉ là ước mơ xa tầm với.
Ninh Thư trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất để tu luyện, Tuyệt Thế Võ Công là của bản thân, hệ thống không thể lấy đi được.
Cho dù thế nào đi nưa, có sức mạnh tự bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, cô còn phải bảo vệ người em trai thiểu năng của mình.
Nếu như không vào ngôi trường này học, thì Dịch Hiểu Đồng sẽ không gặp phải những chuyện này.
Phải ở lại nơi này chịu oan ức, không ai làm chủ cho cô, hiệu trưởng chỉ là người quản lý ngôi trường, hoàn toàn không có quyền lợi gì, gặp những cậu ấm cô chiêu này còn phải vô cùng khách sáo.
Nơi này tuy toàn là học sinh, nhưng không thể không để ý tới những thế lực phía sau lưng họ.
Còn về cỏ dại quật cường, hét lên một cách đầy tự trọng rằng các người chỉ là những cặn bã của xã hội, ngoài tiền ra thì các người chẳng có gì ấy hả.
Nói không chừng ngay sau đó sẽ không nhìn thấy mặt trời được nữa, nơi này toàn là những người có quyền có thế, khiến cho một cô bé nhặt rác và một cậu bé thiểu năng biến mất là chuyện vô cùng dễ dàng, giống như một giọt nước hòa vào biển lớn, không gây ra được chút gợn sóng nào.
Ninh Thư đang tu luyện, nghe thấy trên đài phát thanh của trường: “Dịch Hiểu Đồng, hạn cho cô trong vòng một phút phải có mặt ở sân vận động, nếu không thì tự gánh chịu hậu quả.”
Người nói là Ấu Hạo Hiên, giọng của cậu ta vô cùng lạnh lùng, nhưng lại có cảm giác rất thu hút.
“Chị ơi, chị ơi em sợ…” Một tiếng nói ngắt quãng vang lên qua đài phát thanh.
Đây là tiếng của em trai Dịch Hiểu Đồng – Dịch Hiểu Đông.