Cô ta đang bị thương, lại còn bị trúng tia điện, Chu tiểu nghi cảm thấy như ông trời đang đùa giỡn với mình.
Chu tiểu nghi lạnh lùng nhìn về phía Triệu Húc, cảm nhận được lưỡi đao đang cứa vào da cổ mình, lại còn nỗi đau của vết thương sau lưng, tất cả đều khiến cho Chu tiểu nghi cảm thấy đau lòng.
“Được rồi.” Chu tiểu nghi nhắm chặt mắt triệu hồi tia điện.
Cho dù Chu tiểu nghi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng dòng điện vừa chạy qua toàn bộ cơ thể cô, trong miệng thở ra mùi tanh của sắt, nước bọt không ngừng tuôn ra, các tế bào trên cơ thể cô dường như bị xé rách vậy, Chu tiểu nghi vừa nhắm mắt đã ngất đi bất tỉnh.
“A…” Vũ nữ đứng sau Chu tiểu nghi cũng bị dòng điện đột ngột truyền tới, hét lên một tiếng, con dao trên tay cô ta rơi xuống đất, hai chân không đứng vững ngã nhào xuống đất, bị Chu tiểu nghi nằm đè lên, toàn thân bị điện giật, sùi cả bọt mép.
Vũ nữ đau đớn kêu lên hừ hừ, ánh mắt trắng dã, lập tức bị đám thị vệ bắt lấy.
Biến cố bất thình lình xảy đến trong điện khiến cho đám cung nữ tần phi gương mặt đều hết sức hoang mang, ai nấy cũng đứng ngây ra, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Thư vươn tay cầm lấy cánh tay của Triệu Húc, vội vàng bắt mạch cho hắn, Triệu Húc bị bóp đau quá, suýt nữa không kiềm chế được cảm xúc.
“Hoàng thượng, không phải có người định giở trò yêu pháp gì đó chứ, sao tự nhiên lại ngã xuống đất như vậy?” Ninh Thư có chút sợ hãi và nói.
Nghe thấy Ninh Thư nói như vậy, Triệu Húc cảm giác sau lưng tóc gáy dựng hết cả lên.
Triệu Húc lạnh lùng nhìn một lượt tất cả những gương mặt hoang mang của các cung nữ và phi tân quanh điện, lại nhìn về phía Chu tiểu nghi đang hôn mê nằm dưới đất và vũ nữ bị thị vệ bắt đang co giật toàn thân.
Ninh Thân toàn thân run rẩy nắm chặt lấy tay của Triệu Húc: “Hoàng thượng, có phải là có ma quỷ gì không?”
“Không được nói mấy lời ma quái như vậy.” Triệu Húc lạnh lùng nói.
“Vâng. Thần thiếp không sợ.” Ninh Thư nói với giọng run rẩy.
Triệu Húc nheo mắt, nhìn về Chu tiểu nghi đang nằm dưới đất, gương mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Còn không mau đỡ Chu tiểu nghi dậy rồi đưa về Ánh Nguyệt cung, Chu tiểu nghi còn đang bị thương nữa.” Ninh Thư quay người sang nói với Trang phi: “Mau đưa Chu tiểu nghi về cung.”
“Vâng. Vâng…” Trang phi có chút hoang mang nói, ra lệnh cho cung nữ của mình và cung nữ của Chu tiểu nghi đưa cô ta về Ánh Nguyệt cung.
Ninh Thư cố gắng giải quyết cục diện hỗn loạn lúc bấy giờ, nói với Triệu Húc: “Hoàng thượng, có cần đến Ánh Nguyệt cung thăm Chu tiểu nghi không? Chu tiểu nghi cũng là vì chắn cho Hoàng thượng nên mới bị thương như vậy.”
“Cũng may là có phúc khí, thích khách tự mình bị thương.” Ninh Thư quay sang nói với Triệu Húc.
Triệu Húc gương mặt có chút trầm tĩnh, một lúc sau mới nói: “Đến Ánh Nguyệt cung xem sao.”
“Thần thiếp đi cùng người.” Ninh Thư vội vàng nói, rồi lại quay sang nói với Thu Linh: “Mau đi lấy nhân sâm ở chỗ bổn cung theo, nói không chừng có thể giúp được cho nàng ấy.”
“Vâng.” Thu Linh vội vàng trở về Trường Thu cung lấy đồ.
Ninh Thư cùng Triệu Húc đến Ánh Nguyệt cung, một số thái y đã chờ sẵn ở Ngọc Quỳnh yyển, trong tay còn đang bưng chậu lau vết thương cho Chu tiểu nghi.
“Hoàng thượng, Chu tiểu nghi sẽ không sao đâu.” Ninh Thư trấn an Triệu Húc.
Ninh Thư: →_→
Tình cảnh này đâu có giống như những gì trong lòng Chu tiểu nghi mong muốn.
Thần sắc Triệu Húc cũng không tốt, đau lòng đến mức rơi lệ, quay sang nói với Ninh Thư: “Hoàng hậu, trẫm giao cho nàng sắp xếp mọi chuyện trong yến tiệc Trung thu, tại sao lại có thích khách trà trộn trong đám vũ nữ chứ?”
Ninh Thư gương mặt biến sắc, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng thứ tội, chuyện này do thần thiếp sơ sẩy, khiến cho Hoàng thượng bị kinh động, nhưng vũ nữ kia vốn là người ở trong cung, thần thiếp không biết tại sao cô ta lại thành thích khách?”
“Tên của vũ nữ được đăng ký trong danh sách, Hoàng thượng, bây giờ thích khách đã bị bắt rồi, có thể thẩm tra xem cô ta có còn đồng bọn hay không, Hoàng thượng an toàn là thần thiếp an lòng rồi.” Ninh Thư nói với giọng rất hoang mang sợ hãi.
Triệu Húc hơi nhíu chân mày, đưa tay ra đỡ lấy tay của Ninh Thư, Ninh Thư kìm nén trong lòng không dùng móng tay đâm vào tay Triệu Húc.
“Một mình Hoàng hậu làm sao có thể xoay xở hết một số lượng người đông như vậy, cũng khó trách xảy ra sai sót, trẫm không trách nàng.” Triệu Húc nói: “Những người này ẩn thân rất
kỹ càng.”
Ninh Thư rất cảm kích: “Đa tạ Hoàng thượng, thần thiếp hổ thẹn với lòng tin của Hoàng thượng.”
Đáng ghét, rõ ràng là nghi ngờ Ninh Thư.
Thái y từ trong nhà bước ra, Triệu Húc liền hỏi: “Chu tiểu nghi có sao không?”
“Máu đã ngừng chảy, tuy vết thương rất sâu, nhưng không trúng vào chỗ hiểm, Chu tiểu nghi không bị nguy hại đến tính mạng.” Thái y chắp tay lại nói.
Nghe thấy Chu tiểu nghi không bị nguy hại đến tính mạng, gương mặt Triệu Húc không hề tỏ ra vui mừng, vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Ninh Thư thở dài một tiếng, nói: “Tuy vết thương sẽ để lại sẹo, nhưng ít ra còn giữ được mạng sống.”
“Hoàng thượng cùng thần thiếp vào thăm Chu tiểu nghi không?” Ninh Thư quay sang hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc lạnh lùng nói: “Trẫm muốn đến gặp vũ nữ kia, thẩm tra xem còn có đồng đảng nào nữa không.”
“Hoàng hậu thay trẫm vào thăm Chu tiểu nghi.” Triệu Húc nói xong liền quay người bước đi.
Ninh Thư nhìn theo bóng lưng của Triệu Húc, một người đàn ông lạnh lùng vô cảm, người đàn ông với địa vị cao như hắn thì làm gì có thứ gọi là chân tình, hắn muốn có bao nhiêu nữ nhân mà chẳng được.
Chu tiểu nghi cứ nghĩ rằng cô ta được Hoàng thượng đưa vào hậu cung, có được trái tim của hoàng đế, cả đời này chỉ có hai người.
Ninh Thư bĩu môi, bước vào trong phòng, trông thấy thái y đang khâu vết thương cho Chu tiểu nghi, bởi vì vết thương nằm ở lưng, nên Chu tiểu nghi phải nằm sấp xuống giường.
Chu tiểu nghi nhắm chặt hai mắt, gương mặt trắng bợt, nhưng ngũ quan vẫn vô cùng xinh đẹp, hệ thống sủng phi có điều chỉnh cho Chu tiểu nghi một chút, gương mặt không hề có chút thay đổi, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước.
Còn về phần vũ nữ thích khách đột nhiên toàn thân co quắp, Ninh Thư cho rằng đó là do Chu tiểu nghi giở trò.
À, bây giờ trong lòng Triệu Húc không chỉ nghi ngờ cô, mà còn nghi ngờ cả người xông tới chắn đao cho Hoàng thượng là Chu tiểu nghi, thêm vào việc vũ nữ thích khách đột nhiên mất sức phản kháng, ai cũng sẽ nghi ngờ mà thôi.
Hiện tại tuy Chu tiểu nghi đang nằm yên một chỗ bất động, nhưng trong lòng Triệu Húc đã nảy sinh một sự nghi ngờ.
Không thể cứu giá mà lại khiến bản thân bị thương, vết thương này không đáng chút nào.
Quan trọng nhất là, bị thương thì không thể nào thị tẩm được.
Theo đánh giá của Ninh Thư, hành động lần này của Chu tiểu nghi hoàn toàn là tổn thất chứ không được gì, hiện tại Chu tiểu nghi vẫn chưa hoàn toàn được Hoàng thượng sủng ái, trong lòng Triệu Húc cô ta vẫn chưa có được vị trí đặc biệt, cô ta hết lòng hộ giá cũng chưa chắc khiến cho Hoàng thượng có ấn tượng tốt.
Có thể khiến cho Chu tiểu nghi không màng thân mình như vậy, chỉ có thể là nhiệm vụ do hệ thống đưa ra, nhưng có vài thứ hệ thống vẫn không lường trước được.
Có vẻ như biết trước có thích khách, cho nên mới nghĩ ra màn kịch hộ giá, muốn tranh giành quyền lợi cho mình.
Nhưng lại xảy ra điều không thể ngờ tới, dẫn đến hậu quả khôn lường như bây giờ.
Chu tiểu nghi chỉ là một con rối, chạy tới chạy lui để hoàn thành mệnh lệnh của hệ thống mà thôi.
Ninh Thư quay sang nói với Trang phi đang vô cùng hoang mang và nói: “Chu tiểu nghi là người trong cung của ngươi, ngươi hãy chăm sóc tốt cho cô ta.”
“A…” Trang phi có chút hoang mang quay sang nhìn Ninh Thư, rồi lập tức nói: “Thần thiếp biết rồi.”
Ninh Thư đảo mắt nhìn sang Chu tiểu nghi rồi quay về, Trang phi tiễn Ninh Thư ra tận cửa.
“Nương nương, người nói xem Chu tiểu nghi có phải là yêu tinh hay hồ ly gì đó không, cô ta ngất đi vì thi triển pháp lực gì đó, nếu không làm sao thích khách lại bị co quắp nằm trên sàn như vậy chứ?” Trang phi nói chuyện với Ninh Thư để tìm chứng cứ.
Ninh Thư: … cái đầu này.