Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 985: Hệ thống sủng phi (18)


trước sau

Ninh Thư nghe thấy Triệu Húc muốn mình ban thưởng cho Chu tiểu nghi, ý gì vậy chứ, rõ ràng là muốn cô móc hầu bao ra thưởng cho Chu tiểu nghi đây mà?

Đồ keo kiệt!

Ninh Thư hỏi Triệu Húc: “Sao Hoàng thượng không đích thân thưởng cho Chu tiểu nghi, Chu tiểu nghi nhất định sẽ rất vui mừng, Chu tiểu nghi rất mong ngóng Hoàng thượng đến thăm nàng ta.” 

“Trẫm không phải thái y, đến đó cũng không có ích lợi gì, trẫm là vua của một nước, trọng trách của cả đất nước đang nằm trên vai trẫm, trẫm còn chuyện triều chính vẫn chưa giải quyết xong.” Triệu Húc có vẻ tức giận nói: “Nàng cũng như ta, ai tặng thưởng cũng như nhau mà thôi.”

Đáng ghét, loại người vô tình vô nghĩa, nói cho cùng Triệu Húc vẫn còn nghi ngờ Chu tiểu nghi.

Ninh Thư hơi sợ hãi đứng lên hành lễ: “Thần thiếp biết tội, thần thiếp sẽ cho người tặng thưởng cho Chu tiểu nghi ngay, xin Hoàng thượng yên tâm.” 

“Hoàng hậu, trẫm gần đây có chút buồn bực.” Triệu Húc hơi cau mày.

“Hoàng thượng, thần thiếp không sao, Hoàng thượng phải chú ý long thể.” Ninh Thư không kìm nén được bản thân lườm Triệu Húc một cái, ngươi toàn đi trút giận lên người khác, cô chỉ biết đứng đó chịu trận, không thể phản kháng.

Triệu Húc hất tay áo, rời khỏi Trường Thu cung, Ninh Thư lúc này khẽ đung đưa cổ, nói với Thu Linh: “Ngươi hãy dặn dò cấp dưới, mang hai bộ trang sức đến cho Chu tiểu nghi.” 

“Nương nương, người không sao chứ.” Thu Linh lo lắng hỏi Ninh Thư.

“Ta không sao, ngươi đi đi.” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Ban đầu Ninh Thư vốn cho rằng Chu tiểu nghi phải mất hai tháng mới có thể hồi phục. 

Không ngờ chỉ nửa tháng sau nàng ta đã đến Trường Thu cung để hành lễ cảm tạ Ninh Thư rồi.

Ninh Thư để cô ta tiếp tục nghỉ ngơi, Chu tiểu nghi lại cứ nhất mực muốn đến tạ ân, cảm ơn ân điển Hoàng hậu nương nương.

Ninh Thư:?? 

Cô ta hồi phục nhanh đến mức khiến Ninh Thư kinh ngạc.

Trang phi mới sáng sớm đã chạy đến Trường Thu cung, Trang phi thì thầm vào tai Ninh Thư, thần sắc hoảng sợ nói: “Nương nương, thần thiếp đã nói rồi, Chu tiểu nghi là một con hồ ly tinh, cô ta ở Ánh Nguyệt Cung nghỉ ngơi mười ngày là có thể bước xuống giường, người nói xem người thường làm sao có thể hồi phục nhanh vậy được.”

“Thần thiếp không may bị trâm đâm vào tay, mà cũng phải mất mười ngày nửa tháng, cô ta bị dao đâm một vết thương sâu như vậy, mới đó đã hồi phục, không phải yêu tinh thì là gì?” Trang phi gương mặt thần bí. 

Ninh Thư không biết nên nói gì: “Ngươi đừng có nói bậy bạ, chuyện này mà đến tai Hoàng thượng, người sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Trang phi bĩu môi, còn nói thêm: “Nương nương, lát nữa con hồ ly tinh đó sẽ tới, người nhìn là sẽ biết ngay, gương mặt hồng hào, không giống với người vừa bị thương chút nào.”

“Được rồi. Ngồi đi.” Ninh Thư tức giận nói. 

Đến thời gian hành lễ, các phi tần đều lần lượt ra vào, tất cả đều rất chỉnh tề đứng xếp hàng hành lễ với NInh Thư.

“Ngồi xuống đi.” Ninh Thư nhìn về phía Chu tiểu nghi, tuy rằng không được hồng hào như Trang phi đã nói, nhưng nếu so sánh với người đã mất quá nhiều máu mà nói, thì gương mặt của Chu tiểu nghi có phần tốt hơn nhiều.

“Sao ngươi không ở trong cung dưỡng thương, ngươi bị thương cũng không nhẹ.” Ninh Thư hỏi Chu tiểu nghi. 

Chu tiểu nghi đứng dậy: “Tuy cơ thể vẫn còn chưa hồi phục hẳn, nhưng tần thiếp vẫn muốn đến tạ ơn long ân của Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương có lòng chăm sóc cho tần thiếp, tần thiếp cảm kích vô cùng, ghi nhớ trong lòng.”

Ninh Thư: →_→

Cô ta đang nói ngược lại với lòng mình hay sao? 

“Ngươi vì cứu giá mà bị thương, về lý thì đáng được trọng thưởng.”

“Ngươi hãy về cung nghỉ ngơi dưỡng thương đi, có cần thêm thuốc thì ta sẽ sai thái y mang tới.” Ninh Thư vừa cười vừa nói, ra vẻ một hoàng hậu hiền thục đoan trang.

“Tần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương ân điển.” Chu tiểu nghi hành lễ với Ninh Thư. 

“Ngồi xuống đi, ngươi đang bị thương không nên đứng dậy hành lễ làm gì.” Ninh Thư khoan dung nói.

Chu tiểu nghi ngồi xuống, các phi tần còn lại bắt đầu nói chuyện, ngoài mấy lời chọc cười ra thì toàn là mấy lời lấy lòng hoàng hậu.

Ninh Thư uống trà, nghe những người này nói, một vài phi tần đối đầu với nhau, nói chuyện đầy ẩn ý, Ninh thư chỉ ngồi đó xem kịch hay. 

“Được rồi, mọi người hãy về đi.” Ninh Thư nói với các phi tần, bữa sáng còn chưa được ăn, đói chết đi được.

“Vâng.”

Các phi tần hành lễ với Ninh Thư xong lần lượt ra về. 

Một đoàn người đi ra khỏi Trường Thu cung, bất chợt đụng mặt Triệu Húc đang từ ngoài bước vào bên trong, vừa nhìn thấy Triệu Húc, ánh mắt
đám phi tần sáng rực lên, cứ như sói nhìn thấy cừu vậy.

Từ sau khi xảy ra chuyện có thích khách hãm hại, Triệu Húc rất ít khi ra vào hậu cung.

Các phi tần đều chuẩn bị đủ các tư thế đẹp đẽ nhất để hành lễ với Triệu Húc, kết quả lại bị Chu tiểu nghi lấy mất sự chú ý, Chu tiểu nghi hét lên một tiếng rồi ngất đi. 

“Tiểu nghi, người làm sao vậy?” những cung nữ đứng bên cạnh Chu tiểu nghi hét lên.

Triệu Húc nhíu mày, bước đến trước mặt Chu tiểu nghi, khom lưng xuống nhìn thẳng vào gương mặt của Chu tiểu nghi, ánh mắt nhìn Chu tiểu nghi không chớp, công công theo hầu hạ Hoàng thượng vội nói: “ Hãy mau đưa Chu tiểu nghi về Ánh Nguyệt cung.”

Sau đó Triệu Húc không thèm để ý đến Chu tiểu nghi, rảo bước đi. 

Các phi tần khác trông thấy Chu tiểu nghi dùng kế sách này để lấy sự chú ý từ Hoàng thượng thì trong lòng vô cùng phẫn nộ, kết quả là Triệu Húc chẳng thèm đoái hoài gì, đi luôn…

Các phi tần dùng khăn tay che miệng cười khúc khích, sau đó lũ lượt rời khỏi Trường Thu cung, vài người còn quay lại nhìn Chu tiểu nghi đang nằm ngất trên đất.

Chu tiểu nghi thật sự là bị oan, cô ta đúng là bị hôn mê thật, để tránh bị Triệu Húc nhìn ra điều gì đáng nghi từ bản thân, cô ta đã nhờ hệ thống sủng phi khiến mình ngất đi. 

Triệu Húc đi vào trong phòng, hỏi Ninh Thư: “Sao nàng lại để Chu tiểu nghi đến thỉnh an, nàng ấy ngất ở trước cửa kia kìa.?”

“Ngất ư?” Ninh Thư vẻ mặt ngơ ngác: “Thần thiếp bào nàng ấy cứ ở lại trong cung nghỉ ngơi, nàng ấy còn nói bản thân không sao, tự nhiên lại ngất đi?”

“Không cần phải quan tâm đến nàng ta.” Triệu Húc ngồi xuống, nói với Ninh Thư: “Trẫm đã sai thái y kê một ít thuốc bổ cho các phi tần trong hậu cung uống, trẫm bây giờ cũng không còn trẻ nữa, vậy mà vẫn chưa có con cháu nối dõi, những tên đại thần bắt đầu có thành kiến rồi, nàng hãy quan tâm hơn đến việc này.” 

“Thần thiếp biết phận sự của mình.” Đáng ghét, cảm giác như cô là bà quản gia, tất cả mấy chuyện vặt vãnh lớn nhỏ trong hậu cung đều đến tay cô quản, thật là đen đủi!

Triệu Húc đưa tay ra nắm lấy tay Ninh Thư: “Đời này trẫm có một hoàng hậu hiền thục như nàng, quả là phúc phận của trẫm.”

Ninh Thư thật muốn rút tay ra, muốn tát vào mặt Triệu Húc một cái thật đau, lần nào giao việc cho người khác cũng phải nói mấy lời lạnh lùng ác ý. 

Có thể không nói gì được không, Ninh Thư thật sự không chịu đựng nổi tật xấu này.

Ninh Thư cúi đầu: “Đây là việc thần thiếp phải làm.”

Triệu Húc tới là để dặn dò Ninh Thư chuẩn bị ít thuốc bổ cho các phi tần rồi rời đi, sau đó buổi tối lại đến Ngọc Quỳnh uyển của Ánh Nguyệt cung. 

Ninh Thư nghe thấy Thu Linh nói về việc Hoàng thượng đến tìm Chu tiểu nghi thì ngây người ra một lúc.

Với tình trạng của Chu tiểu nghi hiện tại có thể thị tẩm được ư?

Thật không hiểu Triệu Húc đang nghĩ gì. 

Ninh Thư kinh ngạc, Chu tiểu nghi thì lại rất vui mừng, cho rằng việc buổi sáng mình ngất đi đã đưa Hoàng thượng đến.

Sau lần thị tẩm lần trước, cũng phải hơn hai tháng rồi cô ta không gặp Triệu Húc, cuối cùng cũng gặp được Triệu Húc rồi.

Hai người ngồi xuống bàn ăn cơm, Chu tiểu nghi không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Húc. 

Bởi vì bị hệ thống trừng phạt mấy lần, hiện tại Chu tiểu nghi rất sợ lại bị phạt lần nữa, nên dáng vẻ như cầu xin Triệu Húc, gương mặt vô cùng hèn mọn.

Triệu Húc nhướn mày hỏi: “Cơ thể nàng đã khỏi hẳn chưa?”

“Gần bình phục hoàn toàn rồi.” Chu tiểu nghi cười e thẹn, vẻ đẹp của cô khiến cho Triệu Húc sáng bừng mắt. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện