Trang phi không ngừng công kích Chu quý nhân, suy cho cùng cũng chỉ là vì sợ Chu quý nhân sẽ báo thù bản thân.
Trang phi cảm thấy Chu quý nhân nhất định sẽ không tha cho mình, nên mới đổ tội danh hồ ly tinh lên đầu cô ta.
Cũng may những phi tần xung quanh cũng không ưa Chu quý nhân, mọi người đã hầu hạ Hoàng thượng lâu như vậy, nhưng cuối cùng chỉ một mình Chu quý nhân được sủng ái.
Trang phi nói Chu quý nhân là hồ ly tinh, là yêu tinh, những người khác cũng thêm thắt vào, càng nói lại càng thấy Chu quý nhân là hồ ly tinh thật.
Cho dù Ninh Thư có lên tiếng ngăn cản, thì những người này cũng chỉ im lặng được trong chốc lát, trong lòng vẫn một mực khẳng định.
Chu quý nhân ba ngày liên tiếp được thị tẩm, cả hậu cung đều sôi sục cả lên, ai cũng chạy đến chỗ Ninh Thư khóc lóc kể lể.
Nương nương à, thần thiếp uống nhiều thuốc bổ như vậy, nhưng Hoàng thượng vẫn không chịu đến chỗ của thần thiếp.
Nương nương à, không có Hoàng thượng, thì làm sao thần thiếp mang long thai…
Nương nương à, Chu quý nhân là một quý nhân thất phẩm, sao có thể có được ân sủng như vậy, tất cả mọi ân sủng của Hoàng thượng đều dành cho cô ta…
Nương nương à, Chu quý nhân nhất định là hồ ly tinh, nên mới có thể mê hoặc được Hoàng thượng.
Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Bên tai Ninh Thư suốt ngày là tiếng kêu than của các phi tần, đều chỉ trả lời một câu trong lòng Hoàng thượng ắt có tính toán.
Các phi tần đến làm loạn với Ninh Thư, hy vọng Ninh Thư thân là Hoàng hậu có thể đến trừng phạt Chu quý nhân, nhưng Ninh Thư cứ ngồi vững như núi Thái sơn, các phi tần tỏ ra vô cùng thất vọng.
Có vẻ lý luận Chu quý nhân là hồ ly tinh cũng có phần đúng, Triệu Húc trước đây không như bây giờ, chỉ sủng ái duy nhất một người, lại còn là quý nhân thất phẩm, nếu như địa vị cao hơn một chút thì mọi người sẽ cam lòng.
“Hoàn thành nhiệm vụ thị tẩm ba ngày liên tiếp, thưởng kỹ năng 800 bài thơ Đường.”
Chu quý nhân toàn thân bủn rủn nằm trên giường, nghe thấy âm thanh của hệ thống sủng phi, lập tức cảm thấy đầu óc mình như có thứ gì chui vào, khó chịu một lúc lâu.
800 bài thơ Đường? Chu quý nhân duỗi eo một cái, muốn thử tác dụng của 800 bài thơ Đường, trong lòng Chu quý nhân nghĩ đến hoa mai.
Kết quả trong đầu hiện lên mấy câu thơ về hoa mai, còn cảm thấy vô cùng rõ ràng, cô thầm đọc theo mấy câu thơ đó là được.
Mặc dù thời hiện đại có đọc qua rất nhiều thơ ca, nhưng hầu như đều quên hết, giờ đây cô đã biết làm thơ, hơn nữa khả năng làm thơ còn vô cùng giỏi.
Sau này có thể làm thơ bất cứ lúc nào, cùng Triệu Húc ngâm thơ đối ẩm.
“Liên Nhi, bây giờ ta sẽ đến chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh an, ngươi hãy dìu ta.” Chu quý nhân vươn ngón tay ngọc ngà, mỗi ngón tay đều đeo một loại ngọc thạch được chạm khắc tỉ mỉ, ngón tay sơn màu hồng phấn, ngón tay mảnh khảnh, làn da mịn màng, khiến cho các cung nữ bên cạnh bất chợt thất thần.
Cung nữ mau chóng đỡ lấy tay của Chu quý nhân, lấy tay mình so sánh với tay của Chu quý nhân, cô ta cảm thấy tay mình vừa đen vừa thô, cung nữ chỉ muốn rút bàn tay của mình về.
Chu quý nhân liếc mắt nhìn cung nữ đang dìu mình, cười nhạt một tiếng.
Có thể nói làn da của cô ta đẹp nhất trong hậu cung này, làn da trắng nõn nà, không có một chút tì vết.
Không có mụn cũng không có vết xước, không có lông tơ cũng không có nốt ruồi.
“Quý nhân, Hoàng hậu nương nương nói, Quý nhân thị tẩm vất vả, không cần hành lễ.” Cung nữ cúi đầu nói.
Chu quý nhân cười nhạt một tiếng, ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt mình trong gương, gương mặt này đúng là tiên nữ hạ phàm.
Chu quý nhân lấy tay đụng vào mặt của mình, chưa bao giờ thấy bản thân đẹp đến như vậy, ở thời hiện đại chỉ là một công chức bình thường, cũng chẳng xinh đẹp gì.
Xuyên không một lần lại có được dung mạo xinh đẹp nhường này, đó là gương mặt mà bao người hằng mơ ước, chỉ cần là nữ nhân, thì không ai là không yêu cái đẹp.
Chu quý nhân nghe cung nữ nói không cần đến thỉnh an, cô cũng không định đi nữa.
Có thứ phần thưởng này thật tốt, Triệu Húc cứ quấn quýt bám lấy cô không rời.
Trong lòng Chu quý nhân rất đắc ý, thời gian trước đây bị chèn ép đến khổ sở, bây giờ cô đã một bước lên tiên, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Triệu Húc mấy ngày liền đều đến Ngọc Quỳnh uyển, hậu cung tất cả đều loạn hết cả lên, Trang phi không có chuyện gì cũng chạy đến chỗ Ninh Thư
khóc lóc.
Ninh Thư có thể nhìn ra được, Trang phi rất gấp gáp, cứ theo tình hình này, thì Chu quý nhân rất có khả năng sẽ nổi dậy.
Đến khi Chu quý nhân có được đủ lực lượng rồi thì sẽ đối phó với cô.
Ninh Thư trấn an Trang phi: “Không nên gấp gáp, chỉ là được ân sủng vài ngày thôi mà, nếu tính ra số ngày ngươi được sủng ái còn nhiều hơn cô ta.”
“Nương nương…” Gương mặt Trang phi có vẻ uất hận: “Nhưng thần thiếp không giống Chu quý nhân, đừng nói là thần thiếp, đến Hoàng hậu nương nương cũng chưa bao giờ được ân sủng như vậy, mấy ngày liên tiếp rồi, chưa bao giờ có chuyện như thế xảy ra.”
“Được rồi, bổn cung trong lòng có tính toán.” Ninh Thư uống một ngụm trà rồi bình tĩnh nói.
Trang phi trông thấy dáng vẻ bình tĩnh của Ninh Thư, chỉ có thể kìm nén lại sự nóng nảy vào lòng, không có chuyện nào khó chịu hơn là nhìn thấy người mình ghét ngày ngày được thăng cấp.
Việc Chu quý nhân được sủng ái nhanh chóng như vậy khiến cho cả hậu cung dậy sóng, tin đồn Chu quý nhân là hồ ly tinh cũng được lan truyền rộng rãi khắp cung.
Ninh Thư rất tức giận vì việc này, xử lý toàn bộ những người lan truyền lời đồn, nhưng những lời đồn đại, càng cấm kỵ thì càng lan rộng đi mạnh mẽ hơn.
Tin đồn truyền ra được thêm thắt đủ tình tiết, mấy cung nữ ở lãnh cung còn nói trước đây hình dạng của Chu quý nhân không như vậy.
Chu quý nhân bây giờ trở thành chủ đề bàn tán của tất cả các công công và cung nữ trong cung.
Lời đồn càng ngày càng lan rộng, Ninh Thư càng ra tay trấn áp mạnh mẽ hơn, bất cứ ai trong hậu cung nhắc đến việc Chu quý nhân là hồ ly tinh hoặc yêu tình đều bị cắt bổng lộc.
Sau khi Ninh Thư thắt chặt hơn, trong cung cũng dần ổn định trở lại, nhưng bên trong lòng họ vẫn vô cùng uất hận, có không ít phi tần đang âm mưu hành động.
Họ còn nói Ninh Thư thân làm Hoàng hậu nhưng lại luôn tránh đối đầu với Chu quý nhân, không dám manh động với Chu quý nhân, họ còn cho rằng Chu quý nhân sau này sẽ trở thành Hoàng hậu.
Ninh Thư chẳng qua cũng mắt nhắm mắt mở, giả vờ không biết gì.
Tuy rằng Ninh Thư đã trấn áp được tin đồn, nhưng vẫn bị một số người đồn đại ra ngoài, tin đồn giống như là bệnh dịch vậy, một khi đã lan truyền là không thể dập tắt được.
Không được để dân chúng đồn đại, ắt sẽ có tai họa.
Cuối cùng tin đồn cũng đến tai Triệu Húc, quan thần trên đại điện đều dâng sớ nói rằng hắn quá sủng ái Quý nhân, thiên vị quá sẽ dễ dẫn đến sai lầm.
Sau khi bãi triều, Triệu Húc không thèm thay long bào đến Trường Thu cung, Ninh Thư chưa kịp hành lễ, Triệu Húc đã nói: “Những lời đồn trong cung rốt cuộc là như thế nào?”
Triệu Húc nâng chén trà lên uống một mạch, rồi lại rót thêm chén khác, gương mặt rất nghiêm nghị.
Sắc mặt Ninh Thư có chút sợ hãi, vội vàng hành lễ: “Đó là do miệng lưỡi của một cung nữ đồn thổi, thần thiếp đã trừng phạt nhiều lần, xin Hoàng thượng yên tâm.”
“Yên tâm cái gì?” Gương mặt Triệu Húc rất khó coi: “Các quan tiền triều đều biết chuyện này, sao thế, hậu cung không hài lòng với việc trẫm sủng ái Chu quý nhân ư?”
Ninh Thư càng cúi thấp người hơn: “Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt đối không có ý đó, Hoàng thượng không thường đến hậu cung, bây giờ có một mình Chu quý nhân khiến cho Hoàng thượng hài lòng, thần thiếp không có ý bất mãn gì.”
“Tử Đồng, trẫm không trách nàng.” Triệu Húc xoa xoa trán: “Trẫm giao cho nàng cai quản hậu cung, xử lý mọi việc trong hậu cung là trách nhiệm của nàng.”
“Thần thiếp cảm thấy hổ thẹn với Hoàng thượng.” Ninh Thư cúi thấp đầu, đáng ghét, không phải là ta đánh người phụ nữ của ngươi, là chính Chu quý nhân của ngươi gây ra chuyện này.
Nói không có chút đạo lý nào.