Bích Lạc Cung, toạ lạc trên núi Cửu Lạc, ven bờ Bắc Hải.
Bắc Hải khí hậu lạnh lẽo, nên Cửu Lạc sơn tuyết phủ quanh năm.
Bích Lạc Cung xây dựng từ băng tuyết, tựa như một toà thuỷ tinh cung, sừng sững nằm trên đỉnh Cửu Lạc Sơn.
Trên Cửu lạc sơn, chỉ có một loại hoa duy nhất sinh tồn được, cánh hoa hình tuyết, lấp lánh tựa bảo thạch, tên gọi Tuyết Thuỷ Tinh.
Tuyết Thuỷ Tinh gần như bao phủ toàn bộ Bích Lạc Cung, vừa lạnh lẽo lại uy nghiêm đẹp đẽ.
“Ngọc Dao của Bích Lạc Cung, bái kiến Cảnh Tịch tiên tôn.”
Ngọc Dao tiên tử, Cung chủ Bích Lạc Cung, tu vi hiện tại Thần hoá cảnh hậu kỳ đại viên mãn, nghe nói đang bế quan chuẩn bị tấn cấp.
Không ngờ lúc này vì Cảnh Tịch đến mà tự mình ra đón.
Ngọc Dao tiên tử, người tự như tên, Băng thanh ngọc cốt, lãnh ngạo tuyệt trần.
Dung mạo xinh đẹp ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, càng thêm mê hoặc câu nhân, lại khiến người ta cảm thấy xa xa khó mà chạm đến.
Nàng tựa như một đoá Tuyết Liên xinh đẹp cao ngạo, có điều sự cao ngạo này trước mặt Cảnh Tịch như gió thoảng mây bay.
“Sư đồ chúng ta có việc đến Bắc Hải, làm phiền cung chủ tá túc một thời gian.”
Ngọc Dao tiên tử hành lễ, vô cùng cung kính, thanh âm dịu dàng lại ân cần vang lên.
“Tiên tôn khách khí, người đến là vinh hạnh của Bích Lạc Cung chúng ta.”
Hoa rơi hữu ý, chỉ là nước chảy vô tình, giọng điệu Cảnh Tịch vẫn thanh lãnh nhàn nhạt như mọi khi, hắn nói:
“Cung chủ có thể cho bản tôn mượn phòng luyện khí được không?”
Ngọc Dao tiên tử tựa hồ có chút thất vọng, bất quá vẫn nhẹ nhàng đáp lại:
“Là vinh hạnh của Ngọc Dao, tiên tôn, tiểu sư điệt, mời.”
Sơ Nghiên nghe xưng hô này của Ngọc Dao tiên tử, khoé miệng vẫn mỉm cười, chỉ là trong lòng không khỏi mắng tổ tiên Ngọc Dao một ngàn lần.
Ai là sư điệt của ngươi, ngươi mới là sư điệt, cả nhà ngươi đều là sư điệt!!!
Sơ Nghiên mặc dù không muốn gây thù chuốt oán, nhưng quả thật là có chút nhìn không vừa mắt Ngọc Dao tiên tử này, tựa hồ cô ta thật chướng mắt nàng và Cảnh Tịch quen thuộc.
“Cung chủ bà bà, bà cũng không cần gọi ta là sư điệt nha, bà và sư tôn nhà ta cũng không cùng tông môn.”
Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, thanh âm vừa đáng yêu vừa ngây ngô vang lên, khiến Cảnh Tịch bên cạnh ngạc nhiên đến kém chút đứng khong vững.
Ngọc Dao kém chút liền duy trì không nổi nụ cười, động tác mời cũng cứng đờ.
Đám đệ tử Bích Lạc Cung sắc mặt đều vô cùng đặc sắc.
Bà… bà bà? Lại có người gọi đệ nhất mỹ nhân Tu tiên giới Ngọc Dao tiên tử là bà bà sao!!!!!
Ngọc Dao tiên tử mặt lúc trắng lúc xanh, lời này của Sơ Nghiên thành công chọc giận nàng rồi.
Chỉ là trước mặt Cảnh Tịch, Ngọc Dao vẫn phải đè lửa giận trong lòng xuống, ôn nhu nho nhã mỉm cười.
Một nữ đệ tử bên cạnh Ngọc Dao thay nàng lên tiếng.
"Thẩm Nguyệt tiên tử, Cung chủ chúng ta là đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới, người xưng hô như vậy, không khỏi quá mức thất lễ rồi không?"
Sơ Nghiên nâng mi, tựa hồ thất kinh che miệng thốt lên:
"Không phải chứ? Nghe nói Cung chủ Bích Lạc Cung cũng hơn 500 tuổi rồi, còn ta chỉ mới 19 tuổi a, hơn ta không biết bao nhiêu tuổi.
Ta gọi như vậy không phải tôn trọng lão nhân gia người sao?"
"Ngươi!!!"
"Được rồi, trước mặt tiên tôn tranh luận với hậu bối, còn ra thể thống gì!"
Ngọc Dao cảm thấy tình huống không xong, đưa tay ngăn lại nữ đệ tử kia, thanh âm mềm mại vang lên, lạnh lùng giáo huấn nữ đệ tử kia.
Nữ đệ tử kia lập tức im miệng, cúi đầu nhận tội.
"Đệ tử biết lỗi, nguyện xuống chịu phạt."
"Đi đi."
Ngọc Dao phất tay, nữ đệ tử kia liền lui xuống.
Nàng sắp xếp phòng cho Sơ Nghiên và Cảnh Tịch, sau đó cũng rời đi.
Đợi người đi rồi, Cảnh Tịch mới đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng, chậm rãi nói:
"Vừa đến đã gây chuyện."
Sơ Nghiên che trán lại, bĩu môi nói:
"Còn không phải bà ta nhìn con không vừa mắt, muốn dùng bối phận áp con một đầu sao? Bà ta thích bối phận như vậy, con liền nâng bà ta lên thanhg lão thái bà, đúng như ý nguyện!"
Bối phận ép nàng? Hơn nữa cái gì mà đệ nhất mỹ nhân, so với nàng còn không đẹp bằng đâu! Hừ!
Thiên Hoa im lặng đã lâu, đột ngột ngoi lên phán một câu.
[Ký chủ đại nhân, chị từ bao giờ trở nên tự luyến như vậy?]
Sơ Nghiên: Cút!
________
Cảnh Tịch mượn phòng luyện khí của Bích Lạc Cung, đóng cửa bảy ngày bảy đêm để luyện khí.
Hắn cũng đã hỏi nàng vũ khí mong muốn, Sơ Nghiên liền chọn một cây thương.
Nàng lúc là ma đầu thường dùng kiếm, thói quen cũng là dùng kiếm.
Chỉ là lúc này đột nhiên cảm giác thương cũng không tồi lắm.
Dù sao nàng cũng có một thanh bảo kiếm Cảnh Tịch tặng rồi, thay đổi binh khí một chút cũng không tồi.
Hôm nay là ngày thứ hai Cảnh Tịch bế quan luyện khí, Sơ Nghiên quen được một nữ đệ tử ở Bích Lạc Cung, thân phận chỉ là tạp vụ, chuyên chăm sóc hằng ngày cho nàng ở Bích Lạc Cung.
Bích Lạc Cung xưa nay chỉ có nữ đệ tử, hơn nữa việc nam tử tông môn khác ở lại là chuyện chưa từng xảy ra.
Bất quá người này là Cảnh Tịch, Bích Lạc Cung Cung chủ lại ái mộ hắn, tu chân giới không ai không biết.
Tất cả đệ tử Bích Lạc cung cũng đều biết.
"Ngày mai Bích Lạc Cung sẽ tổ chức một đại hội rất lớn, Thẩm sư tỷ, người có muốn tham gia không?"
A Thất, chính là nữ đệ tử tạp dịch nàng quen biết đang nói.
A Thất là người khá tinh quái, bất quá cũng dễ dàng hỏi thăm tin tức từ nàng.
Sơ Nghiên biết rõ, người được đưa đến đây chắc chắn là Ngọc Dao kia phái đến để giám sát nàng.
Mặc dù vậy, nàng vẫn có thể lợi dụng được.
"Ồ? Là đại hội gì?"
Sơ Nghiên lười nhát vân vê ly trà trên bàn, tùy ý hỏi.
A Thất thấy nàng muốn nghe, lập tức giải bày rõ ràng:
"Là đại hội Điều hương.
Tất cả đệ tử Bích Lạc Cung đều có thể tham gia.
Mỗi người sẽ biểu diễn điều phối hương liệu,