Tan học, Sơ Nghiên lập tức về nhà.
Vừa mở cửa, giọng mẹ Ngôn liền vang lên.
"Chỉ Chỉ về rồi à? Hôm nay ở trường thế nào?"
Một phụ nữ trung niên từ bên trong bước ra, bà dịu dàng nở nụ cười, ánh mắt đều là quan tâm ân cần.
Mặc dù hiện tại đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, tuổi trẻ bà cũng là một mỹ nhân không kém.
Sơ Nghiên suy tư một chút, khẽ gật đầu.
"Không tồi, hôm nay làm một người tốt."
Bà Ngôn sửng sốt một chút, hơi gật gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi? Con lên phòng cất đồ rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm."
Cứ cảm thấy lời con gái có gì đó là lạ, bà lại không biết lạ chỗ nào.
Hôm nay có vẻ không còn cúi gầm mặt u ám như mọi khi? Con gái bà khôi phục bình thường rồi?
Trong lòng Mẹ Ngôn vui mừng, xoay người vào bếp.
Cha Ngôn là một vị Bác sĩ, công việc bận rộn, rất ít khi ở nhà, Mẹ Ngôn thì làm nội trợ, nghe nói lúc trẻ còn từng là một tiểu thuyết gia, cũng có chút danh tiếng.
Hiện tại bà rảnh rỗi cũng viết một chút, kiếm thêm thu nhập.
Sơ Nghiên về nhà, trước tiên chỉnh trang bản thân lại một chút.
Tóc mái của nguyên chủ quá dài, gần như che đi đôi mắt, lại cộng thêm cặp kính to, gương mặt cũng không chăm sóc gì, đầy tàn nhan.
Sơ Nghiên nhíu nhíu mày, nhan khống như cô nhìn có chút khó chấp nhận.
Cô không kỳ thị người xấu, nhưng mà bản thân cũng không thể nhếch nhác như vậy được.
[Ký chủ đại nhân, chúng ta dưỡng dưỡng nhan a, trong thương thành có một loại linh thủy, uống một giọt, có thể vịt hóa thiên nga biến thành mỹ nữ nha!]
"Được, đổi."
Dù sao Tích phân cô cũng không cần, đổi lấy chút đồ linh tinh này cũng không tồi.
Thế giới trước mất ký ức, làm không ít nhiệm vụ, tích phân được đến đúng là không ít.
[Ting, ký chủ thành công đổi một lọ dưỡng nhan linh thủy, khấu trừ 1000 tích phân, còn lại 510 nghìn tích phân.]
Sơ Nghiên nâng mi, trên tay đã xuất hiện một lọ linh dược.
Cô mở ra, một loại hương thơm thuần túy tản ra, cực kỳ dễ chịu.
Cô không do dự uống sạch, sau đó đi vào phòng tắm.
Ít nhất sáng hôm sau mới có thể thấy được két quả như thế nào.
Ngủ một giấc tỉnh lại, quả nhiên cư thể đã có biến đổi không ít.
Nguyên chủ làn da vốn đã trắng, hiện tại càng thêm mịn màn trắng sáng hơn.
Đám tàn nhan trên mặt cũng biến mất, ngũ quan cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tuy nhiên ngũ quan vẫn như cũ là Ngôn Chỉ, làn da, thể hình có thể đổi, nhưng ngũ quan vốn có thì không.
Ngôn Chỉ ngũ quan cũng không xuất sắc, có thể nói là bình thường.
Thiên Hoa có vẻ không hài lòng lắm, nó bay lên trước mặt Sơ Nghiên, đề nghị:
[Ký chủ đại nhân, hay là chúng ta dung thêm một vài loại linh dược khác? Chỗ ta có rất nhiều nha, có thể giúp người trở thành giáo hoa đẹp nhất trường!]
Sơ Nghiên đưa tay, gạt nó sang một bên, đứng dậy đi vào nhà tắm.
“Không cần, như vậy là được.”
Dung mạo bình thường là được, bình thường mới dễ hành động.
Chuẩn bị sửa soạn tập sách xong, Sơ Nghiên buộc tóc đuôi ngựa, xách chiếc ba lô lên vai, xuống nhà ăn.
Ông bà Ngôn nhìn con gái hôm nay đột nhiên thay đổi, có chút sửng sốt, tóc mái dài cũng cắt rồi, cả người cũng có sức sống hơn trước.
“Ba, mẹ, chào buổi sáng.”
Ông Ngôn là Bác sĩ thường hay gặp ca trực hoặc phẩu thuật, rất ít khi thấy ở nhà.
Hôm nay gặp ông ở nhà buổi sáng, đúng là hiếm có.
Sơ Nghiên lên tiếng chào, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.
Ông bà Ngôn lúc này mới hồi thần, trong long cũng vui vẻ.
Ông Ngôn ho nhẹ một tiếng, nói:
“Hôm nay tâm trạng của con không tồi? Có chuyện vui gì sao?”
Bà Ngôn nghe lời này, liếc xéo ông Ngôn một cái, cười nói:
“Chỉ Chỉ làm sao? Con nó cũng gần 18 tuổi rồi, tiểu cô nương lớn rồi phải biết chăm chút bản than chứ, có phải không?”
Sơ Nghiên nhìn hia người vui vẻ như vậy, cũng gật gật đầu phụ họa:
“Ân, mẹ nói phải.”
“Ba, mẹ, con ăn xong rồi, đi học đây.”
Ông Ngôn khẽ gật đầu một cái.
Còn bà Ngôn thì trong bếp nói vọng ra:
“Chỉ Chỉ, bữa trưa của con trên bàn, nhớ mang theo.”
Sơ Nghiên tiện tay cho hộp cơm xinh xắn trên bàn vào ba lô, mang giày ra cửa.
“Chỉ Chỉ?”
Cô vừa bước ra cửa, đã nghe một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
Quay đầu nhìn sang, hang xóm nhà cô, nam chủ đại nhân- Ninh Mặc.
“Mặc… học trưởng.”
Bình thường Nguyên chủ hay gọi hắn là Mặc ca ca, nhưng mà cô thốt không ra mấy lời đó.
Có chút buồn nôn.
Ninh Mặc nhìn cô một hồi, lên tiếng:
"Đi chung với anh không?"
"...!Được."
Ninh Mặc hơi kinh ngạc một chút, bởi vì thời gian gần đây, Ngôn Chỉ luôn cố ý vô tình né tránh cậu.
Lần này vô tình đồng thời ra khỏi cửa đụng mặt, hắn chỉ tùy tiện mở lời một chút, vốn cho rằng cô sẽ từ chối, không ngờ lại ngoài ý muốn đồng ý rồi?
Bình thường nguyên chủ sẽ đi xe đạp đến trường, bất quá hôm nay Sơ Nghiên cũng không có đi xe đạp, mà cùng nam chủ đi xe buýt.
Hai người dọc đường cũng không có nói chuyện gì nhiều, Ninh Mặc không mở lời, cũng đừng mơ Sơ Nghiên chủ động.
Cũng không phải nam nhân của nàng, bắt chuyện làm cái gì?
Ninh Mặc mặc dù không chủ động bắt lời, nhưng thi thoảng vẫn đưa mắt nhìn Sơ Nghiên.
Cô em gái nhỏ “Tiểu thanh mai” này của hắn hôm nay có chút khác mọi ngày, dung mạo cũng không phải tuyệt sắc hay quyến rũ gì, chỉ là trên người cô toát ra một loại khí chất cực kỳ đặc biệt, khiến người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
Khác với trước kia, e dè, mờ nhạt, yếu đuối.
Giống như cuối cùng cũng trút bỏ lớp vỏ bọc yếu đuối, trở thành một con người khác vậy.
“Tính tinh, đã đến trạm trường trung học A, quý khách đến trạm vui lòng thông báo xuống xe.”
Thông báo máy móc của xe buýt vang lên, hai người cũng đồng thời đứng lên, xuống xe.
Hai người song hành cùng cô đi vào trường, Ninh Mặc dù sao cũng là giáo thảo, còn là hot boy nổi tiếng của trường, hai người cùng đến trường, đúng là thu hút sự chú ý không ít.
“Cô gái đi cùng Ninh học trưởng, là ai vậy?”
“…Nhìn có chút quen mắt, không phải là Ngôn Chỉ của lớp 11A sao?”
“Không phải đâu, cô ta không phải bị từ chối từ năm lớp 10 rồi à? Còn mặt mũi đuổi theo học trưởng sao? Gần đây theo Ninh học trưởng chạy là giáo hoa Tô Tinh Thần mới đúng nha.”
“Người ta một người là giáo hoa, một người là giáo thảo, đều là trai tài gái sắc, xứng đôi biết bao, Ngôn Chỉ thì tính là cái gì chứ? Dù không có giáo hoa cũng không đến lượt cô ta.”
“…”
Sơ Nghiên không để tâm mấy lời bàn tán xung quanh, quay qua Ninh Mặc.
“Mặc học trưởng, em vào lớp trước đây.”
Ninh Mặc gật đầu, cũng lên tiếng:
“Ừ.”
Bắt đầu từ khi nào, quan hệ của mình và Ngôn Chỉ đã đến mức đi với nhau cũng không nói được câu nào rồi?
“A Mặc…”
Giọng nói quen thuộc vang lên, bước chân Ninh Mặc hơi chùn lại, hắn cũng không quay đầu.
Tô Tinh Thần bước nhanh tới, càng đến gần Ninh Mặc, càng thả chậm bước chân lại.
Ninh Mặc lúc này cả người thả lỏng, nhàn nhạt quay đầu, lịch sự khẽ gật đầu một cái:
“Bạn học Tô.”
Tô Tinh thần khẽ cắn răng, trong lòng thất vọng, bất quá cũng không thể hiện ra ngoài, cô tươi cười nói:
“Nói với cậu bao lần rồi, gọi tớ Tinh Thần hay Thần Thần là được.
Cùng đến lớp đi? Đúng rồi, cậu chưa ăn sáng có đúng không? Mình có mua nhiều một phần, ăn cũng không hết, mình mời cậu.”
“Không…”
Cũng không đợi Ninh Mặc lên tiếng từ chối, Tô Tinh Thần đã nhét phần ăn vào tay Ninh Mặc.
Từ khi lên cấp 3, Ninh Mặc liền