Lục Phiên Phiên thích Ninh Mặc, cách đơn giản nhất tiếp cận Ninh Mặc chính là thông qua Ngôn Chỉ.
Bên ngoài cô ta lợi dụng đám nữ sinh bắt nạt Ngôn Chỉ, sau đó lại âm thầm đưa than ngày tuyết rơi, muốn lợi dụng Ngôn Chỉ để tiếp cận Ninh Mặc, lại ghen tị Ngôn Chỉ thân thiết với Ninh Mặc, nên đối với Ngôn Chỉ vừa đấm vừa xoa, trước sau một mặt, xoay nguyên chủ như chong chóng.
Sau khi thành công tiếp cận Ninh Mặc, cô ta liền đem nguyên chủ ném sang một bên, còn phía sau nói bóng nói gió, khiến nguyên chủ bị khi dễ càng thảm hơn trước.
Nguyên chủ muốn tìm cô ta giúp đỡ, nhưng mỗi lần cô ta đều trốn tránh gặp mặt.
Quả thật là thân phận đá kê chân cho người khác.
Lục Phiên Phiên này học lực không phải quá giỏi, nhưng lại vì Ninh Mặc là hội trưởng hội học sinh, cố tình tìm quan hệ giành được một vị trí cộng tác viên của Hội học sinh, luôn cố ý vô tình gặp gỡ vị Hội trưởng là Ninh Mặc.
Hội học sinh trường rất bận, Ninh Mặc cũng vì cô ta là “bạn tốt” của Ngôn Chỉ mà chiếu cố một chút.
A...!thật là bạn tốt đâu.
“Trước đây tớ đã thấy cô ta tiếp cận cậu không phải có mục đích tốt đẹp gì rồi, chỉ là lúc đó cậu khó tiếp cận lắm biết không hả, tớ ngồi cùng bàn với cậu mà chán muốn chết đó.
May mắn là giờ cậu thay đổi rồi, nếu không tớ chắc tự kỷ mất.”
Bạch Mộng Nhiên không nhịn được oán giận hai câu.
Bạch Mộng Nhiên là bạn cùng bàn của Ngôn Chỉ, bất quá trước đây Ngôn Chỉ cả ngày lầm lầm lì lì, lại rất ít giao thiệp xung quanh, bạn cùng bàn cũng chỉ chào hỏi lần đầu liền không có nói chuyện qua, Bạch Mộng Nhiên là sau khi cô xuyên đến mới bắt đầu qua lại, dần dần cũng thân lên.
Sơ Nghiên gấp quyển sách trong tay lại, bỏ vào ba lô.
Sau đó đứng dậy nói:
“Tớ biết rồi, cậu ngày càng giống mẹ tớ đó.”
“Ngôn Chỉ! Tớ là muốn cậu sáng mắt ra đó, đừng có vì quan hệ với học trưởng bị người ta lợi dụng biết chưa hả.”
Bạch Mộng Nhiên nghe cô nói, phồng má tức giận bắt đầu cằn nhằn.
Sơ Nghiên không chịu nổi nàng ồn ào, xua xua tay:
“Được được, đã biết, mắt tớ sáng lắm rồi, không phải quen được người bạn tốt là cậu sao?”
Bạch Mộng Nhiên nghe vậy, mũi đều sắp hất lên trời:
“Hừ, coi như cậu còn chút lương tâm.”
“Tớ về trước đây, các cậu giải xong đề rồi mới được về.
Làm xong thì gửi lên nhóm báo cáo cho tớ.”
Cả đám: Lão đại, tàn nhẫn quá aaaaaa!!
“Vậy, tôi cũng về?”
“Nhiên tỷ, cứu vớt những đứa nhỏ đáng thương này đi a!!!”
Bạch Mộng Nhiên: “…” Cô cũng có phải Ngôn Chỉ đâu! Đâu có giỏi như cậu ấy!! Tại sao người ở lại là tôi!!
______
Sơ Nghiên đeo ba lô rời lớp tự học, trên đường đi có chút suy tư.
Còn khoảng một tuần nữa là đến kỳ thi, sau đó đám nam nữ chủ cũng thi đại học rồi.
Trước lúc đó còn có một sự kiện diễn ra, đó là lễ trưởng thành.
Buổi lễ đó, đúng là cũng náo nhiệt không kém, Tô Tinh Thần cũng thổ lộ với Ninh Mặc ngay ngày hôm đó.
Cũng coi như là một giai đoạn đột phá của cốt truyện.
Đến lúc đó lại tả thù Lục Phiên Phiên một chút, chắc là vẫn còn kịp?
Sơ Nghiên đi đến cổng trường, đã thấy Tô Tinh Thần có chút suy sụp thất thần đi đến cổng, sau đó bị một đám nữ sinh chặn lại.
“Tô giáo hoa, có rảnh giúp bọn này giải đáp đề thi một chút không?”
Tô Tinh Thần hơi run run, nhưng lại không dám phản kháng, bị đám nữ sinh đó lôi đi.
Sơ Nghiên hơi khựng lại một chút, nói ra Tô Tinh Thần cũng giúp nguyên chủ vài lần, cô cũng không thể thấy chết không cứu.
Có lẽ từ vụ việc của Long Thiên Hạo, Tô Tinh Thần bắt đầu bị bạo lực học đường rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hiện tại hiệu ứng bươm bướm do xuyên không xuất hiện, chỉ sợ Tô Tinh Thần không vượt qua nổi, phát huy không tốt trong kỳ thi, không phải ảnh hưởng hướng phát triển cuộc đời cô ấy rồi sao?
Sơ Nghiên xoa xoa tóc, cuối cùng vẫn chậm rãi đi theo sau.
Tô Tinh thần bị đẩy mạnh vào tường, cặp xách bị vứt xuống đất, bị nữ sinh cầm đầu giẫm lên.
Tô Tinh Thần không hé môi, va đập mạnh khiến cô có chút choáng váng, nhưng chỉ khẽ kêu một tiếng, lại cắn môi chỉ im lặng chịu đau.
“Mẹ nó, Tô Tinh Thần, đừng tưởng mày là thiên kim tiểu thư thì có thể lên mặt! So