Phó Niên Trạch hô hấp hơi cứng lại, hắn không biết sao, trái tim lại không tự chủ nhảy thình thịch, đều quên phải đứng dậy.
Nữ sinh mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt một mảnh thanh triệt trong trẻo, không chút hoảng hốt tạp niệm.
Cô hơi rũ mắt, che đi đôi mắt linh động, lại lộ ra hàng mi cong vuốt, khe khẽ chớp động, vô cùng xinh đẹp.
Trong hoảng hốt, hắn thế nhưng cảm thấy đôi mắt kia là đôi mắt đẹp nhất hắn từng nhìn thấy trên đời này.
“Lão sư?”
Một tiếng ‘lão sư’ đem Phó Niên Trạch kéo về thực tại, hắn nhìn nữ sinh ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, mặt bá một chút đỏ lên, vội vàng ngồi dậy.
“Em, em không sao chứ?”
Hắn đưa tay kéo Sơ Nghiên ngồi dậy, cô cũng không nói gì, đưa tay đem bao tay trên người tháo xuống.
“Không sao.”
Phó Niên Trạch nhìn cô phản ứng bình tĩnh như vậy, đáy lòng gợn sóng cũng từ từ an tĩnh đi xuống.
“Em… thôi, em vẫn là quay về sớm đi.”
Hắn đang suy nghĩ lung tung cái gì? Hắn là thầy của em ấy, thế nhưng trong đầu lại có suy nghĩ đê tiện như vậy, đúng là trúng tà!
Người ta mới 16 tuổi! Nhỏ hơn hắn đến bảy tuổi! Còn chưa thành niên, hắn đúng là súc sinh!
Phó Niên Trạch còn đang suy nghĩ lung tung, Sơ Nghiên đã đem bao tay ném lại kệ bếp, bước chân đến chỗ hắn, đợi Phó Niên Trạch phát hiện cô đến gần, Sơ Nghiên bá một tiếng đem hắn ép vào góc tủ.
Phó Niên Trạch: “…..??”
Sơ Nghiên thấp hơn hắn một cái đầu, lúc này chính là ngẩng mặt nhìn hắn, thanh âm cô lành lạnh, mang theo một cỗ kiêu ngạo bất tuân vang lên:
“Phó Niên Trạch! Nghe cho rõ đây, em thích anh, lần đầu gặp đã thích, vẫn luôn muốn theo đuổi anh, anh có bằng lòng cho em một cơ hội không?”
Phó Niên Trạch: “…...!!!”
Thiên Hoa: […!!!] Ký chủ, chị từ bao giờ dũng mãnh như vậy!!!
Phó Niên Trạch tại chỗ hóa đá, hắn trừng mắt nhìn Sơ Nghiên, hồi lâu chưa đáp được câu nào.
Sơ Nghiên lùi lại phía sau, giữ một khoảng cách nhất định liếc qua hắn một cái, lầm bầm:
“Không cho cũng là của em, ai cũng cướp không được.”
Phó Niên Trạch: “…..”
Thiên Hoa: Cấp cứu, ký chủ nhà nó học được làm bá đạo tổng tài!
_________________
Sơ Nghiên quay về nhà, đến lúc cô đi Phó Niên Trạch còn ngơ ngác chưa phản ứng lại.
Ách, hắn kiếp này thật sự ngốc.
Ngày hôm sau Sơ Nghiên đến trường, Phó Niên Trạch vẫn chưa đi dạy lại.
Cô chỉ cho là hắn trong người vẫn chưa khỏe hẳn, không nhiều để ý.
Ngày thứ hai, cô đến trường như thường, Phó Niên Trạch cũng không thấy bóng dáng, Sơ Nghiên chỉ hơi trầm mặc một chút.
Chỉ có Thiên Hoa cảm thấy Thần Tử đại nhân hẳn là vẫn chưa tiêu hóa được ký chủ bất thình lình thổ lộ.
Ngày thứ ba, trong trường mọi người điều biết Ngôn lão đại tâm tình cực kỳ khó ở, ai gặp ai liền xui xẻo.
“Ngôn Chỉ! Em lại không tập trung trong tiết học của tôi? Có biết là sắp thi cuối kỳ rồi không hả! Lên bảng giải bài toán này nhanh lên!”
Giáo viên Toán gõ gõ thước dài lên bàn, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ danh cô trực tiếp lên bảng.
Soạt!
Sơ Nghiên đứng dậy, tập thể lớp đồng loạt cúi thấp đầu, thầy toán cũng chỉ nhíu mày nhìn cả lớp một cái, chỉ hơi nghi hoặc một chút, nhưng không quá để tâm, còn một bên thúc giục:
“Nhanh lên, em còn lề mề cái gì!”
Sơ Nghiên chậm rãi bước lên, lấy viên phấn trên bàn, quay ra bảng.
Sắc mặt cô không có cảm xúc gì, nhưng thầy giáo không hiểu sao đánh cái rùng mình.
Ông cách xa Sơ Nghiên, quay lại bàn ngồi xuống.
Cứ có cảm giác sắp có chuyện.
Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua…
Thầy toán nhíu nhíu mày, nhìn xuống lại thấy đám học trò của mình thẳng lăng lăng mà trừng trên bảng, thầy toán lúc này mới quay lại nhìn Sơ Nghiên đang giải đề.
Không nhìn thì thôi nhìn một cái liền muốn ngất qua.
Thầy giáo: “…...!!!”
Ông nhìn thấy cái gì? Chi chít trên bảng đều là công thức cùng đáp án, ông thẳng trừng