Tối hôm đó, Sơ Nghiên ngồi trên bàn làm việc, đánh một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy, là thanh âm một cô gái:
"Alo, Mạc Phương Di xin nghe, xin hỏi là ai ạ?"
Sơ Nghiên rũ mắt, nhẹ nhàng mở miệng.
"Hạ Thanh Vi."
Mạc Phương Di im lặng hồi lâu, sau đó bình tĩnh nói:
"Hạ tiểu thư sao lại có số điện thoại của tôi? Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Ngày mai, 8 giờ, quán cà phê đối diện SJ, tôi có chuyện cùng cô nói."
Mạc Phương Di bên kia cười nhẹ một tiếng, không cho là đúng đáp lại:
"Hạ tiểu thư, cô hẹn tôi liền phải đi? Còn là giờ cô chọn, xin lỗi, ngày mai tôi phải tham dự buổi ra mắt bộ sưu tập mới, không rảnh cùng cô nói gì đó."
Sơ Nghiên không có tức giận, thiết lập nhân vật của Mạc Phương Di đã vỡ, cái nói chuyện thay đổi cũng không có gì bất ngờ.
"Nếu vậy gặp nhau ở sở cảnh sát."
Sơ Nghiên nói xong, lập tức cúp máy.
Chỉ là không bao lâu, Mạc Phương Di liền gọi lại.
"Có thể lúc 11 giờ không? 8 giờ thực sự không thể."
"Được."
Sơ Nghiên đồng ý, sau đó lần nữa cúp máy.
Mạc Phương Di tiếp điện thoại xong, sắc mặt có chút không tốt.
Cô ngồi xuống giường, nắm chặt điện thoại trong tay.
Hạ Thanh Vi rốt cuộc đã điều tra ra cái gì, tại sao lại gọi cho cô, còn muốn hẹn cô ra, còn cái gì mà gặp nhau ở sở cảnh sát chứ!
Chuyện cô làm hoàn toàn không có chút nào liên quan, tại sao cô ta lại điều tra đến cô?
Rõ ràng cô và Hạ gia không chút liên quan mà! Chẳng lẽ cô ta vẫn luôn chú ý cô? Còn chưa chết tâm với Mộ Thần sao?
"Di Di, em sao vậy?"
Diệp Mộ Thần trong nhà tắm bước ra, Mạc Phương Di giật mình, thu hồi suy nghĩ, xoay người lại ôm cổ hắn.
"Đang nghĩ anh dùng sữa tắm gì, thơm quá."
Ánh mắt Diệp Mộ Thần u ám, thanh âm cũng khàn khàn:
"Nếu em thích, anh đều cho em."
Lời vừa dứt, đem người đẩy ngã, sau đó áp xuống.
_____》》》
"Thiên Hoa, bên Diệp Phong Dật như thế nào rồi?"
Sơ Nghiên lười biếng nằm trên giường, trong đầu lại cùng hệ thống câu thông.
"Hắn lúc nghe ký chủ nói, đã sai người điều tra, lúc này vừa nhận được thông tin.
Hắn điều tra người mẹ kia của hắn, sau đó đã xét nghiệm, bản kết quả hiện tại đang nằm trên tay hắn, đúng như ký chủ dự kiến, Diệp Mộ Thần và Diệp Phong Dật bị đánh tráo a."
Thiên Hoa hưng phấn đem sự việc toàn bộ kể lại.
"Ừ.
Ngươi có thể đem kết quả tới tay ta sao?"
"Được a, nhưng mà ký chủ, tại sao?"
"Có chỗ dùng."
Kết quả xác thực là tốt, nhưng nhiệm vụ nàng cần là phơi bày sự thật, Diệp Phong Dật điều tra được sự thật, nhưng chuyện này hắn có nói ra hay không, khó nói.
Cho nên, tiên hạ thủ vi cường, cô cũng chỉ có thể trước hắn ra tay.
Thiên Hoa đem tài liệu chuyển đến máy tính của Sơ Nghiên.
Cô đem tài liệu gửi đến một địa chỉ.
Xong việc, cô đóng laptop lại, đi ngủ.
Mệt mỏi cả ngày, ngày mai phải đến công ty xử lí công việc, còn phải đi thăm ba mẹ Hạ, còn 11h trưa hẹn với Mạc Phương Di.
"Nghiên Nhi..."
"Nghiên Nhi, xin lỗi..."
"..."
Sơ Nghiên mở mắt, cô nằm mơ.
Một giấc mơ thật kì lạ.
Có một người cô nhìn không rõ mặt gọi tên cô, còn đối cô nói xin lỗi.
Sơ Nghiên không nghĩ nhiều, đem giấc mơ này ném sang một bên.
Cô sửa soạn một chút, liền ngồi xe ghé bệnh viện thăm ba mẹ Hạ, sau đó mới đến công ty.
Sơ Nghiên vừa vào văn phòng, liền đối trợ lí dặn dò.
"Chuẩn bị cho tôi một thứ..."
Xong, tiểu trợ lí nhanh chóng rời đi.
Còn Sơ Nghiên nhanh chóng xử lí đám hồ sơ còn kẹt lại hôm qua, mặc dù cô xử lí nhanh, nhưng cũng chỉ xong một nửa liền đến trưa.
Sơ Nghiên xem thời gian một chút, sau đó đi ra ngoài.
Trợ lí thấy cô rời đi, sửng sốt một chút, tiến lại hỏi:
"Tổng tài, chị đi đâu? Có cần tài xế không?"
Sơ Nghiên nhìn cô ấy một chút, khẽ gật đầu.
"Ừ, đến SJ."
"Vâng."
Trợ lí mặc dù tò mò, không biết cô đến SJ làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tổng tài làm việc, không đến lượt cô hỏi đến.
Sơ Nghiên được trợ lí đến trước cửa SJ.
Cô xuống xe, bảo cô ấy đợi tại chỗ, bản thân đi đến quán cà phê đối diện.
Sơ Nghiên đi vào, Mạc Phương Di đã chờ sẵn ở đó.
Trên người mặc lễ phục màu xanh nhạt, hẳn là từ buổi ra mắt kia đến luôn.
Vừa thấy Sơ Nghiên đến, Mạc Phương Di khẽ nhướng mi, rất bình tĩnh mà cười nói.
"Hạ tiểu thư một hai liền phải gọi tôi đến, cô muốn nói gì a?"
Sơ Nghiên ngồi xuống đối diện, cũng chưa trả lời Mạc Phương Di.
Đối phục vụ gọi một ly nước ép.
"Mạc tiểu thư, tôi muốn biết, Hạ gia làm gì có lỗi với cô, tại sao lại ra tay với ba mẹ tôi?"
"Hạ tiểu thư, cô nói gì vậy, tôi cùng Hạ gia thì có liên hệ gì? Còm nữa tôi cũng không có làm cái gì?"
Mạc Phương Di phủ nhận, gương mặt biểu cảm không chút hoang mang.
"Phải không?"
Sơ Nghiên để trên bàn vài tấm hình, đưa đến trước mặt Mạc Phương Di.
Cô ta đưa tay ra, cầm lên xem, sắc mặc hơi biến, nhưng sau đó rất nhanh liền cười.
"Hạ tiểu thư, vài bức hình này thì sao? Chứng minh được cái gì? Tôi cùng người này gặp nhau thì liên quan gì đến ba mẹ cô?"
"Người này khai ra cô rồi, hắn không chịu nổi bức cung của cảnh sát, cũng không chịu được đe dọa của tôi, đem toàm bộ đều nói ra rồi."
Sơ Nghiên bình tĩnh đáp lại cô ta.
Mạc Phương Di nghe thấy lời này, thanh âm cũng kích động lên.
"Không thể nào, anh ta không bao giờ khai ra tôi! Không bao giờ!"
Cô nhàn nhạt liếc Mạc Phương Di một cái.
Thanh âm không chút gợn sóng:
"Mạc tiểu thư, không có gì là chắc chắn."
"Ha, Hạ Thanh Vi, hắn hận Hạ gia thấu xương, cơ hội tốt hại người không hại mình như vậy, hắn sao có thể ngu ngốc khai ra đâu? Cô tưởng chút thủ đoạn khích tướng này liềm lừa được tôi? Cô vẫn là Hạ đại tiểu thư ngây thơ ngu xuẩn!"
Sơ Nghiên khẽ gật đầu, chậm