Ta tên Diệp Phong Dật, là một đứa con hoang mà Diệp gia chủ lúc còn trẻ phong lưu mà có.
Lúc đầu ta cũng không có tên, là lúc trở về Diệp gia, Diệp lão gia tử cho ta đặt.
Lúc nhỏ mẹ ta thường mắng ta là dã loại, phế vật vô dụng tốn cơm.
Nhà ta vốn cũng không khá giả, thậm chí bữa đói bữa no.
Mẹ ta trước đây theo cha ta làm tình nhân, vốn sinh ra ta là muốn thượng vị.
Bà ta nuôi ta đến lúc ta sáu tuổi, mặc dù không yêu thương, nhưng cũng không đánh đập.
Năm đó, sinh nhật sáu tuổi của ta, bà ta đưa ta đến Diệp gia nhận thân.
Chỉ là vị Diệp phu nhân kia cũng không phải dạng hiền lành, một kế này không thành, còn bị người ta đánh một trận đuổi đi, đến mặt của ông bà Diệp còn chưa gặp được.
Từ đó, cuộc sống của ta ngày càng trở nên tệ hại.
Bà ta suốt ngày không ở nhà, sáng sớm đi đến tối muộn, lúc say xỉn còn đem hắn làm bao trút giận, ngày ăn không đủ no, tối ngủ không đủ ấm.
Ta cứ vậy sống đến năm tám tuổi.
Diệp lão gia tử tìm đến.
Ta còn nhớ, hôm đó trong sân bao vây rất nhiều người, trời mưa rất to, ta lú đó co rút trong nhà không dám đi đâu.
Diệp lão gia tử một thân tây trang bước vào, đối với ta cười hiền từ.
Ta còn nhớ rõ câu nói hôm đó của ông ấy.
"Đứa nhỏ ngoan, từ giờ trở đi, ông chính là ông nội của con."
Hôm đó, ta trở về Diệp gia, trừ Diệp lão gia tử ra, không ai thích ta.
À không, Diệp Mộ Thần kia nhìn thấy ta cũng rất vui vẻ, còn tiến lên nắm tay hắn tự giới thiệu, nhưng Diệp phu nhân đến, liền kéo hắn ra, bà ta nhìn ta bằng ánh mắt xem thường căm ghét.
Lúc đó ta cũng không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại, một đứa con hoang không liên quan, sự xuất hiện của ta chính là phá vỡ hạnh phúc bấy lâu của gia đình bà ấy.
Ta cuối cùng cũng được đi học, tám tuổi, trễ mất hai năm, nhưng ta học nhanh hiểu nhanh, rất nhanh đã học vượt lên, đuổi theo bằng lớp của mình.
Cứ vậy lên đến cấp hai, hôm đó, ta bị người mẹ kia của ta tìm đến, bà ta muốn ta trộm tiền của Diệp gia, ta không đồng ý, bà ta liền giống như trước kia, muốn đánh ta.
Nhưng lần này, ta không chịu trận như lúc nhỏ, ta bỏ chạy.
Ta chạy đến con hẻm gần trường, sờ sờ vết đánh trên mặt, ngồi ngẩn người.
Cũng không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân đến gần.
Lát sau, ta nhìn thấy một đôi giày màu hồng trong tầm mắt, sau đó ta nghe thấy thanh âm phía trên đầu mình.
"Cậu khóc sao? Đừng khóc, tớ cho cậu kẹo."
Một bàn tay nho nhỏ xuất hiện trước mắt ta, phía trên lẳng lặng nằm một viên kẹo socola.
Ta ngẩng đầu, cô bé tựa như ánh dương ấm áp, xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của ta.
Đó là lần đầu tiên, ta gặp Hạ Thanh Vi.
Sau đó, chúng tôi vẫn thường chơi với nhau, không phải thật thân, nhưng cũng gần như mỗi ngày đều gặp.
Ta học trên cô ấy một lớp, cũng coi như đàn anh.
Cô ấy đều kêu ta "Dật ca ca".
Chơi với nhau đến hết cấp hai, sang cấp ba, ta cố ý cùng cô ấy thi chung trường.
Dù sao đây cũng là người bạn đầu tiên của ta.
Ngày đầu năm học phổ thông, lần đầu ta đến nhà cô ấy, lúc đó ta mới biết, Hạ gia và Diệp gia cũng là quan hệ thân thiết, bởi vì ta luôn ở nhà cũ cùng Diệp lão gia tử, nên không biết quan hệ hai nhà.
Mà cũng năm đó, Hạ Thanh Vi cô ấy, xác định bản thân thích Diệp Mộ Thần.
Lúc đó, ta cũng không biết cảm giác gì, rất khó chịu, giống như cô ấy đã không còn là người bạn của ta nữa, hai năm cuối cấp, ta gần như không còn tìm cô ấy như trước, càng ngày càng lạnh lùng với cô ấy.
Vi Vi lúc đầu cũng tìm ta, vẫn kêu ta "Dật ca ca", nhưng dần dần, vì theo đuổi Diệp Mộ Thần, cô ấy cũng không còn đến tìm ta nữa.
Sau khi thi Đại học xong, ta theo sắp xếp của gia gia ra nước ngoài du học, ta cũng gần như quên mất, trong tuổi thơ của mình, còn có cái tên Hạ Thanh Vi.
Ta ở nước ngoài hơn bảy năm, trải qua vô số chuyện, gần như đã quên hết mọi chuyện trong nước.
Không nghĩ đến bảy năm sau quay lại, trong buổi yến tiệc kia, ta gặp được một cô gái.
Gương mặt khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng biểu cảm kia, loại khí tràn kia, nếu gặp qua, ta hẳn là sẽ không quên.
Cô gái chỉ là hỏi đường, vốn nên rời đi.
Nhưng không nghĩ tới, cô ấy đột nhiên dừng lại, bất ngờ nói ra tên ta.
Ta lúc đó kì thật rất ngạc nhiên, rốt cuộc ta ở trong nước cũng không có quen biết nhiều, cũng đi đã được bảy năm, người này lại có thể nhận ra?
Lúc đó lại không ngăn được tò mò, lúc sau yến tiệc xuất hiện kh/ủng bố, Hạ