"Bệ hạ?"
Thấy Sơ Nghiên không đáp, Toàn Cơ lại kêu một tiếng.
Sơ Nghiên từ từ hồi thần, nàng hơi rũ mắt đáp một tiếng.
"Ừ, có chuyện gì?"
Nhiệm vụ phụ tuyến lần này thực sự khiến nàng có chút sốc.
"Bệ hạ, thần đến nói với người chuyện tế thiên lần này..."
Toàn Cơ chậm rãi nói, thanh âm hắn lạnh nhạt mà bình đạm.
Hắn đại khái nói đến tinh vận, nàng cũng không quá hiểu rõ, yêu cầu cần một thời gian để chuẩn bị, đại khái cần thời gian bảy ngày.
"Được, quốc sư tùy ý quyết định đi."
Toàn Cơ quốc sư nói xong, hành lễ một cái, sau đó rời đi.
"Ai nha, ký chủ nhiệm vụ lần này của chị không dễ nha."
Thiên Hoa lại online, giọng đều có chút hưng phấn.
"Nhiệm vụ phụ tuyến mà thôi, có thể không làm."
Sơ Nghiên không quá coi trọng, nghiêm túc xem tấu chương.
Thiên Hoa hoảng, vội kêu lên:
"Ký chủ, không được, chị như vậy sẽ không thu được linh hồn lực đầy đủ! Linh hồn bị thương tổn của ngươi sẽ lâu khôi phục a!"
Động tác trên tay Sơ Nghiên hơi ngừng lại.
Kia lại không được, nàng còn rất nhiều chuyện phải xử lí, cũng lâu rồi không đi thăm cha và nương.
Sơ Nghiên mím mím môi, có chút buồn bực:
"Phải...!công lược như thế nào?"
"A?"
Thiên Hoa ngốc ngốc, nó vừa nghe thấy cái gì.
Ký chủ cô ấy hỏi nó công lược như thế nào a! Hóa ra ký chủ cũng có thứ không biết a!
Thiên Hoa hưng phấn, nó lập tức đem kinh nghiệm đi qua ba ngàn thế giới dẫn các ký chủ công lược vô số mỹ nam của nó ra.
"Ký chủ, loại mỹ nam lạnh nhạt cao lãnh như Toàn Cơ a, tuyệt chiêu mạnh nhất chính là mặt dày!"
"Mặt dày?"
Sơ Nghiên nghiêm túc lắng nghe, hỏi lại.
"Đúng vậy, anh anh anh, liệt nữ sợ lang triền a! Ký chủ, chị chỉ cần trước mặt hắn nhiều lắc, tạo cảm giác tồn tại là được a!"
"Nhưng ta còn muốn làm minh quân, không có nhiều thời gian a."
"Anh anh anh, ký chủ, quốc sư nếu đứng về phía chị cũng là một phần kế hoạch a."
Sơ Nghiên hơi suy tư, sau đó khẽ gật đầu.
"Có lí."
Sáng hôm sau, không có buổi thượng triều, Sơ Nghiên dùng bữa sáng song liền nói muốn đi dạo.
Một đường mà đi, cố ý vô tình lại đi đến Trích Tinh điện.
Sơ Nghiên đem người hầu phía sau cho lui, chỉ một mình đi vào Trích Tinh điện.
Trích Tinh điện kiến trúc trang nghiêm, tường đình trắng ngà, khá rộng lớn tĩnh mịch.
Sơ Nghiên đi một vòng, cũng không thấy bất kỳ cung nữ thái giám nào.
Lúc lướt qua vườn hoa, nàng chợt bắt gặp một bóng dáng màu trắng đang cúi người.
Sơ Nghiên nhìn kỹ lại, đúng là Toàn Cơ.
Toàn Cơ mặc một bộ bạch y, không phải quốc sư phục bào hôm qua nàng gặp, chỉ là một bộ bạch y bình thường, hoa văn đơn giản.
Trên tay hắn cầm một gáo nước, bên cạnh đặt một thùng nước, đang tưới cây.
Sơ Nghiên nhướng nhướng mi, là sở thích?
Nghe đồn Toàn Cơ quốc sư thích yên tĩnh, không nghĩ đến cả một toàn Trích Tinh điện không có lấy một cung nữ.
Vừa rồi khuất bóng không thấy, hóa ra bên cạnh Toàn Cơ còn có một thiếu niên trẻ tuổi.
Thiếu niên này tên Thanh Du, là người thân cận bên cạnh Toàn Cơ quốc sư, chăm sóc việc ăn mặc ngủ nghỉ của hắn.
Người này là Toàn Cơ mang về cung, xin tiên đế đặc ân, chỉ giữ hắn bên người bầu bạn.
Sơ Nghiên đứng nhìn hồi lâu, cũng không có đi đến.
Toàn Cơ vén tay áo, động tác chậm rãi ưu nhã tưới cây.
Thanh Du bên cạnh hỗ trợ.
Đợi hắn tưới xong một thùng nước, Thanh Du quay lại thấy thùng nước kia, mới nhìn thấy Sơ Nghiên một thân long bào đứng đó từ bao giờ.
Hắn giật mình, vội cúi người hành lễ:
"Tham kiến bệ hạ."
Tiếng Thanh Du vừa lên, người sau cũng dừng lại động tác, chậm rãi xoay người.
Hắn vừa quay lại, liền thấy Sơ Nghiên phụ tay sau lưng, không biết từ bao giờ đứng đó, đang nhìn hắn.
Toàn Cơ buông gáo nước xuống, vuốt phẳng lại vạt áo, cúi người hành lễ.
"Tham kiến bệ hạ."
Sơ Nghiên bước đến, thanh âm nhàn nhạt:
"Miễn lễ."
Toàn Cơ lúc này mới đứng thẳng người, Thanh Du cũng theo hắn đứng lên, chỉ là hai mắt rũ xuống.
Sơ Nghiên liếc nhìn Thanh Du một cái, mới quay qua Toàn Cơ.
"Quốc sư thật có nhã hứng."
Ánh mắt Toàn Cơ không chút rung động, biểu cảm không kiêu ngạo không sủng nịnh, không bất kính cũng không tôn kính.
Hắn dùng giọng điệu như thường trả lời.
"Bệ hạ chê cười."
Giọng điệu thái độ, không chút thay đổi, giống hệt như ngày trước gặp mặt.
Người trước mắt tâm tính trầm ổn, trong mắt không chứa bất kì thứ gì.
Chỉ sợ quốc sư chỉ là trách nhiệm hắn phải gánh vác, không vui vẻ gì.
Nhưng Sơ Nghiên cũng không để ý, nàng đến để lôi kéo Toàn Cơ.
Nàng liếc nhìn khóm hoa màu tím trong vườn, Lá cây hình lưỡi kiếm, một màu xanh biếc.
Cánh hoa rất đẹp, đầy thu hút và ấn tượng, màu trắng tím hoàn lẫn với ba cánh và ba đài hoa cong cong hình chuông cách điệu.
Trên lá còn động lại vài giọt nước.
Nàng chợt hỏi.
"Hoa này là ngươi trồng?"
"Đúng vậy, là hoa diên vỹ."
Toàn Cơ vẫn giữ một thái độ, nhàn nhạt giải thích.
Sơ Nghiên không tiếp lời, nàng bước đến bên cạnh, hơi cúi người, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên cánh hoa.
Mắt nàng hơi rũ, thanh âm cũng trở nên có chút mềm mại.
"Đúng là rất đẹp, không biết quốc sư thích loại hoa nào?"
Toàn Cơ lúc này mới nhìn nàng một cái, nói:
"Không có."
Toàn Cơ trả lời thật sự dứt khoát, khiến Sơ Nghiên khá kinh ngạc.
Nàng đứng thẳng người, một tay phụ phía sau, bước tới trước mặt Toàn Cơ.
Toàn Cơ năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, mà nàng cũng chỉ vừa mười bảy tuổi, nàng