Sơ Nghiên quay về hoàng cung, liền phát hiện tẩm điện của nàng sáng đèn.
Cung nữ lẫn thái giám đều quỳ bên ngoài điện, cúi đầu sợ hãi.
Sơ Nghiên bước vào, đưa mắt nhìn bọn họ, hỏi:
"Các ngươi đang làm gì?"
Tiểu Vân Tử ngẩng đầu nhìn thấy nàng, vui mừng:
"Bệ hạ! Người trở về rồi!"
"Ừ, đây là sao?"
Sơ Nghiên đáp một tiếng, hỏi lần nữa.
Tiểu Vân Tử nhìn về phía phòng một cái, nhỏ giọng nói:
"Là...là..."
"Bệ hạ không vào sao?"
Tiểu Vân Tử còn chưa kịp nói hết câu, đã bị giọng nói trong phòng truyền ra ngắt lời, hắn run rẩy cúi đầu.
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn vào phòng.
Được rồi, nàng thừa nhận, không cần Tiểu Vân Tử nói, nàng cũng biết là ai đang ở bên trong.
Trong hoàng cung này, trừ Nhiếp Chính Vương Tần Hoàng, ai có can đảm lộng hành như vậy đâu?
"Đều đứng lên đi."
Sơ Nghiên lên tiếng, bất quá nàng nói thì nói, hiển nhiên không ai thật sự đứng lên.
Sơ Nghiên không nói gì, nhưng cũng không đi vào.
Thái giám cung nữ hai mặt nhìn nhau, không biết nên đứng dậy hay tiếp tục quỳ.
Tiểu Vân tử đắn đo một lúc, sau đó cắn răng dẫn đầu đứng lên.
Theo đó cũng có một vài người nơm nớp lo sợ đứng lên.
Sơ Nghiên nhìn một đám vẫn còn sợ hãi quỳ ở đó, sao đó mới cất bước đi vào.
Sơ Nghiên tiến vào, liền thấy Tần Hoàng một thân huyền bào, uy nghiêm ngồi bên trong.
"Bệ Hạ, nửa đêm nửa hôm, người đây là đi đâu?"
Sơ Nghiên liếc một lượt trong phòng, thế nhưng trong tối ẩn giấu không ít cao thủ.
Tên này vào cung, còn mang theo nhiều ám vệ như vậy, đây là kẻ thù quá nhiều, vẫn là muốn bày một màn thích khách ám sát nàng?
Chuyện nàng đến phủ Thượng Thư, hắn biết rồi? Đây là đề phòng theo dõi nàng rồi?
"Trẫm du hành, hoàng thúc cũng quản trẫm vui chơi sao?"
Tần Hoàng nghe nàng trả lời, đôi mắt khép hờ, lạnh nhạt nói:
"Bệ hạ thân là thiên tử, an nguy quan trọng, sao có thể tùy hứng trốn khỏi cung?"
Sơ Nghiên rũ mắt, vẫn bình tĩnh ngoan ngoãn trả lời:
"Hoàng thúc nói đùa, trẫm chỉ là hoàng đế bù nhìn, cũng không quản chuyện quốc sự, an nguy của trẫm nào có quan trọng như vậy? Vả lại, không phải còn có Ám vệ quân sao?"
Tần Hoàng từ trên ghế đứng lên, bước đến trước mặt Sơ Nghiên, trên cao liếc mắt nhìn xuống nàng, lạnh lùng lại uy nghiêm nói:
"Tần Quân, ngươi tốt nhất an phận, bổn vương không ngại lại đổi một con rối."
Dứt lời, hắn cũng không đợi Sơ Nghiên trả lời, đã dẫn người rời đi.
Đây là cảnh cáo rồi?
Sơ Nghiên im lặng một chút, đợi người của Tần Hoàng nấp trong tối đều đi toàn bộ, nàng gọi Ám Nhất.
"Chủ thượng có gì phân phó."
Sơ Nghiên phụ tay sau lưng, thanh âm thiếu niên trong trẻo của nàng nhẹ nhàng vang lên:
"Không nghe lời, xử lí đi."
"Vâng."
Ám Nhất cúi đầu đáp lời, thoát cái liền rời đi.
Chỉ chốc lát, bên ngoài tẩm cung liền vang lên tiếng kêu thảm cùng chém giết.
Thiên Hoa nhìn một màn này, một câu cũng nói không nên lời.
Mẹ nó, ký chủ ngoan ngoãn nhà nó muốn lên trời! Một lời không hợp liền giết người!
Mà chuyện này, nó quản không được, đám người này không liên quan đến nhiệm vụ nha! Không phải nhiệm vụ, ký chủ sẽ không lí nó!
Đợi ám vệ quân xử lí xong, Sơ Nghiên sai người mang nước nóng vào, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.
Lại thay một đám nô tài.
______
Mấy ngày tiếp theo vẫn như bình thường, nên thượng triều thì thượng triều, nên làm việc liền làm việc, Sơ Nghiên ngoan ngoãn khiến Tần Hoàng cũng dần dần không chú ý nàng quá nhiều nữa, nhưng vẫn cho người âm thầm theo dõi.
Chỉ là hắn không phát hiện ra, gần một nửa đại thần trong triều nhìn Sơ Nghiên, ánh mắt đã không còn mang theo tiếc hận cùng thất vọng hay xem thường nữa, mà là một loại tôn trọng đối với một vị quân chủ.
Mà Tần Hoàng và Giản Nguyệt đã gặp nhau.
Quả đúng như tình tiết cũ, hai bên nhiều lần va chạm, hỗ trợ qua lại không ít.
Giản Nguyệt còn cứu mạng Tần Hoàng một lần, hảo cảm của hai bên đều thêm không ít, chỉ là Giản Nguyệt vẫn chưa biết thân phận Nhiếp chính vương của Tần Hoàng.
"Khởi bẩm bệ hạ, Hạn hán phía Tây gây ra nạn đói đã được giải quyết ổn thỏa, kết sách Đỗ Thượng thư đưa ra quả thực anh minh!"
"Ừm, Đỗ ái khanh muốn ban thưởng như thế nào?"
Sơ Nghiên lười nhát tựa vào long ỷ, chống cằm nhìn xuống các đại thần, nói.
Kế sách là nàng đưa cho Đỗ Chiếu, để hắn đề xuất giải quyết.
Đỗ Chiếu và Tần Hoàng mặt dù không thuận mắt nhau, nhưng Tần Hoàng yêu dân, nếu có cách giải quyết tốt nạn đói, hắn tự nhiên không vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến đại sự.
Mà sở dĩ để Đỗ Chiếu nhận công này, cũng một phần là nàng muốn tạo lòng tin trong lòng ông ta, cũng dễ dàng thu nhận thành kẻ dưới trướng.
Nên biết chỉ là lời nói nhất thời đêm đó, là không đủ.
Bọn họ cần chính là nàng làm được cái gì.
Đỗ Chiếu bị điểm danh, liền tiến ra hành lễ:
"Bệ hạ anh minh, lo cho dân chúng là trách nhiệm của thần, tự nhiên không cần ban thưởng."
Sơ Nghiên nghe lời này, gật đầu:
"Đỗ ái khanh yêu dân như con, tiền tài đều để cho cứu tế, trẫm biết ái khanh lòng chỉ hướng về dân, sẽ không để tiền tài trong mắt, đúng là đáng khen.
Các khanh nên lấy Đỗ ái khanh làm gương, lo cho dân cho nước."
Đỗ Chiếu: "..." Thật sự không ban thưởng à?
Chúng đại